Triệu Hằng ngồi cạnh cửa sổ, tiếc là cửa sổ không thể mở ra, rèm cửa màu xanh lá cây vướng vào tay cô.
"Sẽ mất khoảng nửa tiếng." Chu Dương nói.
"Cũng không xa lắm." Triệu Hằng buộc rèm lại, nói, "Nhiều du khách phết."
"Anh đoán khoảng nửa xe là một nhà ba người."
Triệu Hằng nhìn qua đối diện lối đi nhỏ, trong phạm vi tầm mắt quả nhiên đều là tổ hợp người trưởng thành và trẻ nhỏ. Bọn trẻ không ngừng líu ríu.
Rèm vừa buộc xong lại xoã ra, Chu Dương lướt qua Triệu Hằng, thay cô buộc vào.
Triệu Hằng tựa vào thành ghế, nhìn anh buộc lại, trong chớp mắt đã xong. Cô thử gảy một chút, rất chặt, có lẽ phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể tháo ra.
Đây là sức của đàn ông.
Phần hành trình sau cô tựa vào đầu vai Chu Dương ngủ, khi tỉnh lại, xe buýt đúng lúc đã đến đích.
Người trong xe lục tục đi xuống, Chu Dương gạt mấy sợi tóc dính vào má cô, vợ chồng lão Tưởng vừa hay nhìn thấy, vẻ mặt hai người trêu chọc bọn họ.
Chu Dương da mặt dày, làm như không nhìn thấy, anh cúi đầu nhìn Triệu Hằng, thấy cô không có phản ứng gì, nhìn kỹ lại dường như ngượng ngùng, anh không thể xác định.
Giữ chặt tay Triệu Hằng, anh lên tiếng: "Đi thôi."
Một đoàn người đi theo hướng dẫn viên du lịch ngồi vào xe điện, qua một lúc đã thấy vô số cây trúc xanh um tươi tốt.
Xuống xe điện, Triệu Hằng luôn ngẩng đầu nhìn núi rừng xung quanh, Chu Dương hỏi: "Nhìn gì đấy?"
"Ở đây giống như mở bộ lọc ấy." Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-khoi/1347079/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.