Dịch Tuân lôi kéo Tần Xuân Kiều đi vào bên trong, quen cửa quen nẻo đi tới nội đường.Tại nội đường, những món da lông đã được bày lên một cái bàn bát tiên, một lão giả đang ở một bên tinh tế đánh giá.Lão giả này mặc một kiện áo bông màu xanh ngọc tơ lụa, râu tóc hoa râm, mang một mắt kính Tây Dương.
Vừa thấy hai người tiến vào, lão giả vội đem mắt kính tháo xuống dưới, trên mặt tươi cười, mời hai người ngồi xuống, một mặt lại phân phó tiểu nhị dâng trà.Dịch Tuân liền ngồi ở trên một cái ghế có tay vịn, Tần Xuân Kiều không dám ngồi, liền đứng ở bên cạnh người hắn.Lão giả xem nữ tử này dung mạo tú lệ thoát tục, bên ngoài lại mặc một kiện áo lông của nam nhân, chất liệu kỳ quái, không biết là cái lai lịch gì, cũng không hỏi nhiều.
Đơn giản làm bộ không thấy, lập tức hướng về Dịch Tuân cười tủm tỉm nói: “Dịch thiếu gia hôm nay đưa tới chỗ hàng này, ta đã nhìn qua.
Quả nhiên đều là da tốt nhất, tay nghề của Dịch thiếu gia là không cần phải nói.
Chỉ là ngài cũng biết, hiện nay mới ra khỏi tết, mắt thấy thời tiết liền sắp chuyển nóng, thứ này liền phải không thường sử dụng đến, đừng nói những nhà bình dân, chính là gia đình giàu có cũng không chịu lấy ra một số tiền bạc lớn tới mua.
Cho nên, chúng ta lúc này giao dịch, cũng không thể lại ấn giá năm trước để tính.”Lão giả này là nhị chưởng quầy của tạp hóa Thịnh Nguyên, chuyên quản lý nhập hàng.
Dịch Tuân mỗi lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-kieu/284886/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.