Công chúa cố chấp, tiên sinh đương nhiên là dùng lời hay ý đẹp mà cự tuyệt. Chẳng những cự tuyệt, Vệ Tú còn nói rất vô tình.
"Có lẽ điện hạ cũng không có chuyện gì cần bàn bạc, trời đã tối, ta ra ngoài một ngày cảm thấy rất mệt mỏi, mời điện hạ quay về đi."
Một chút cảm động cũng không có, Bộc Dương cảm thấy thời gian còn dài nên thuận theo ý của Vệ Tú, đáp lời.
"Vậy ta không quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến."
Vệ Tú cạn lời rồi.
Bộc Dương nhìn nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, tiên sinh cứ cái kiểu không tự nhiên như vậy thì là gả hay là lấy cũng không phân rõ ràng được rồi.
Nàng đứng lên rời đi. Vệ Tú giống như là đang giận, đến cả đưa tiễn cũng không, chỉ xem như là không thấy. Bộc Dương cũng không để ý chuyện này, tự nhiên đi ra cửa.
Công chúa vừa rời đi, Vệ Tú liền ngã người ra ghế xe lăn, mệt mỏi vuốt ấn đường giữa hai mắt, trên sống mũi.
Công chúa xử sự theo cảm tính như vậy, nàng có phải đã chọn lầm người không? Nhưng hiện giờ muốn chọn một chủ công khác cũng không được rồi.
Tiến thoái lưỡng nan, Vệ Tú cảm thấy phiền lòng.
Còn về Bộc Dương, người bị Vệ Tú đánh giá là xử lý công việc theo cảm tính, sau khi trở về, nàng không lập tức nghỉ ngơi mà cầm lấy bài luận của Vệ Tú nghiền ngẫm đọc lại một lần nữa.
Bài luận này có tên《 Dời Nhung luận 》. Nhìn tên này là có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/251994/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.