Lì xì 2 chap nha. Mọi người đọc truyện vui vẻ.
----------------------
Bộc Dương và Vệ Tú từng bàn qua chuyện này, lập hoàng tôn thì đường sẽ bằng phẳng hơn nhiều. Mà trong đám hoàng tôn thì chỉ có Tiêu Đức Văn thích hợp nhất. Thứ nhất nó không còn cha, thứ hai nó lớn nhất trong những đứa nhỏ đó, thứ ba nó không ngốc lại có dã tâm.
Hoàng đế vì người kế vị mà phiền lòng là vì chư vương không có tài, nếu hoàng tôn cũng không có tài, cần gì phải loại bỏ chư vương?
Nhưng Bộc Dương cũng không muốn nuôi ong tay áo. Kiếp này có nhiều việc không giống với kiếp trước. Nếu dã tâm của Tiêu Đức Văn càng lớn khó có thể khống chế thì chuyện này vốn phải cho ra quả ngọt thì sau cùng sẽ trở thành quả đắng.
Mang theo tùy châu hồi phủ, Bộc Dương lập tức muốn tới chỗ Vệ Tú thương nghị. Nhưng tới khi đi đến trước cửa tiểu viện, trong lòng Bộc Dương lại dấy lên nỗi lo sợ.
Mấy ngày nay không gặp tiên sinh, nàng nhớ tiên sinh vô cùng. Không biết tiên sinh đã hết giận chưa? Bộc Dương đứng ở trước cửa tiểu viện, cầm lấy tùy châu trong tay Tần Khôn rồi để cho tất cả hạ nhân lui xuống.
Có lẽ là chưa nguôi giận, cơ thể nữ tử thì làm sao có thể để người khác tùy ý xem được chứ? Bộc Dương tự đặt mình vào hoàn cảnh của nàng để suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy nản lòng. Nàng siết chặc hộp gấm trong tay, đi qua đi lại trước cửa tiểu viện, thỉnh thoảng lại nhìn vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/252004/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.