Gió nổi lên làm cho mặt hồ gợn sóng.
Trên mặt nước, từng đợt sóng từng tầng từng tầng lan ra giống như gặp phải sóng to gió lớn.
"Giống ai vậy phụ hoàng?" Bộc Dương đang lựa thức ăn cũng dừng lại một chút, lên tiếng hỏi một cách hiếu kì.
Hoàng đế cũng không nói được là ai. Ngài có cảm giác giống nhưng khi suy nghĩ lại thì trong đầu lại không có chút liên tưởng nào, nhớ không nổi có một người như vậy. Muốn nhớ tới nhưng lại không thể nào nhớ nổi, cảm giác này khiến người ta thấy phiền lòng. Hoàng đế nhíu mày, quay đầu nhìn Đậu Hồi. Ông cũng đang suy nghĩ nát óc nhưng không nhớ ra được, chỉ có thể lắc đầu.
Hoàng đế trừng mắt nhìn ông một cái, Đậu Hồi lập tức cúi đầu như muốn thỉnh tội.
"Phụ hoàng bận rộn chính sự, làm sao nhớ được một vài việc nhỏ chứ?." Bộc Dương cười cười lên tiếng giải vây.
"Nói thẳng ra chính là trẫm đã già rồi." Hoàng đế thở dài.
"Phụ hoàng đang khỏe mạnh, sao có thể nói là già được?" Bộc Dương vội nói.
"Bây giờ đi đường còn cần con đỡ, trẫm đã già rồi." Hoàng đế nhìn nàng, cười nói. Thấy Bộc Dương vội vàng muốn phản bác thì chỉ vỗ tay nàng, ý bảo không cần nói.
Bộc Dương chỉ đành im lặng. Hoàng đế nhìn hồ nước suy nghĩ trong một lúc vẫn nhớ không ra. Có vài con người và sự việc quan trọng, ngài đều nhớ rõ, không thể đến mức không nghĩ ra được gì. Nhưng cũng có một vài việc hay người không quan trọng mà ngài quên đi. Nếu đã không quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/252015/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.