Ngoài Phụng Tiên điện đứng đầy binh sĩ. Không chỉ mỗi nơi này, toàn bộ hoàng cung đều có quân Hổ Bí phòng vệ, Vũ Lâm quân đi tuần tra, vừa vào cửa cung thì chắp cánh cũng khó bay.
Bộc Dương đứng trước Phụng Tiên điện, trong điện chỉ có một mình nàng, hương khói thường được cung phụng cũng đã tắt hết khiến cho trong điện rõ ràng hơn nhiều.
Phụng Tiên điện vẫn bình yên vô sự, linh vị của các vị tiên đế vẫn còn được đặt ở xa xa. Có thể qua hôm nay sẽ lại được hậu nhân cung phụng. Bộc Dương từ trên xuống dưới xem một lượt, tới bên cạnh linh vị của tiên đế, ánh mắt nàng đột nhiên dừng lại, sắc mặt thâm trầm.
Ở đây thiếu mất một linh vị của tiên hoàng hậu.
Một lát sau, ngoài điện vang lên tiếng động lớn nhưng cũng nhanh chóng yên tĩnh lại. Tấn Vương đứng giữa một đám binh sĩ đang đi tới. Sắc mặt hắn tự nhiên, đi lại nhẹ nhàng, dường như là tâm tình vô cùng tốt.
Trong hoàng cung này, phòng vệ sâm nghiêm, vào được thì khó mà rời đi. Hắn muốn giết ai thì giết, tính mạng Bộc Dương hiện tại đang nằm trong tay hắn. Đến lúc này thì thắng bại đã xác định rồi. Hắn đã thắng, còn Bộc Dương thì cũng chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi, tùy hắn chém giết.
Bộc Dương xoay người nhìn hắn, sắc mặt vẫn như thường, không hề dao động. Tấn Vương đột nhiên cảm giác hơi đáng tiếc, nếu có thể khiến cho hoàng muội của hắn lộ ra vẻ mặt sợ hãi như Tiêu Đức Văn thì lại càng thêm vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/252166/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.