Hoàng phu trúng tên, đang cực kì nguy hiểm, không một người nào nghĩ là nàng sẽ sống sót.
Hơn nữa, những người ở đây đều biết rõ nguy hiểm trong đó.
Chu thái y rối loạn ngay tại trận, trong đầu như bị đánh một búa vào đầu, đầu ông vang lên ong ong. Ngay cả đi đường ông cũng đi không vững, nghiêng ngả lảo đảo quỳ xuống trước người Vệ Tú, dò thử hơi thở của nàng nhận thấy tim đập chậm nửa nhịp, lập tức bắt mạch cho nàng.
Bộc Dương gần như vỡ òa ra, Vệ Tú dựa vào lòng nàng, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút sức sống nào giống như nàng ấy vĩnh viễn sẽ không mở mắt nhìn thế gian này lần nữa.
Bộc Dương chỉ có thể dùng một tia hy vọng của mình để kéo lại lý trí, nàng nhìn thái y chằm chằm, hai mắt đỏ hồng, đến hỏi cũng không dám hỏi.
Chu thái y bắt mạch xong thì lại kiểm tra miệng vết thương, ông hạ giọng nói.
"Còn mạch đập..."
Bộc Dương chợt như được ban sinh mệnh mới, đôi mắt đỏ bừng lộ ra ánh sáng, gấp gáp lên tiếng.
"Mau, mau cứu!"
Nàng dứt lời, lập tức nhớ đến nếu muốn cứu thì không thể ở đây mà cần đặt Vệ Tú nằm xuống. Không biết Bộc Dương lấy sức lực ở đâu, nàng ôm lấy Vệ Tú đi thẳng vào trong, hoàn toàn không thấy sắc mặt trắng bệch của Chu thái y.
Tuy hoàng phu có mạch đập nhưng mạch đập rất yếu, như là một ánh nến sắp tàn trong gió, tùy lúc đều sẽ tắt ngúm. Nếu là người bình thường, trên ngực trúng một mũi tên, hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/725323/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.