Vệ Tú sức khỏe yếu, lại sợ lạnh. Mỗi khi vào đông, nàng luôn phải ôm lò sưởi cầm tay, ngồi bên cạnh lò than để giữ lấy một chút ấm áp. Tuy vậy, nàng vẫn chống không được mà bị nhiễm lạnh.
Bộc Dương nhận được tin tức thì cũng đã hoàng hôn rồi, nàng không trì hoãn một chút nào mà nhanh chóng phái binh chia hai đường, một đường vào thái y viện đưa Chu thái y đi cùng. Một đường lệnh cho nội thị tỉnh chuẩn bị ngựa, mang theo hơn mười tên vũ lâm quân chạy thẳng lên Mang Sơn.
Đến chân núi, thì đã là đêm rồi, trời không còn một chút ánh sáng nào. Gió lạnh quất vào mặt như từng lưỡi dao cắt, chẳng qua là thời gian chừng một nén nhang đã khiến khuôn mặt như không còn tri giác, lại không có cảm giác đau, cũng không còn cảm giác lạnh.
Bộc Dương lệnh cho hạ nhân đốt mấy cây đuốc, suốt đêm đi thẳng lên núi.
Đường núi khó đi, nàng cũng bất chấp mọi thứ, dọc theo đường mòn đi thẳng lên nhà tranh trên đỉnh núi.
Nhà tranh đã có người tiếp ứng, vừa nhìn thấy trên sườn núi có ánh đuốc kéo dài giống như một con rồng lửa thì đã có người ra ngoài mở cửa. Bộc Dương vừa đến, ba tên hạ nhân đã lập tức quỳ hai bên cửa nghênh đón.
Vệ Tú ẩn cư trong núi, cũng để những người cũ rời đi hết, đương nhiên là Bộc Dương không yên tâm nên tốn chút công phu thu mua hết ba hạ nhân còn lại ở nơi này. Không biết là Vệ Tú chưa phát hiện hoặc là không muốn so đo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-nhu-cuu/725326/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.