“Sớm về phòng nghỉ ngơi đi, hôm qua gặp phải chuyện hoảng sợ như vậy, đêm nay phải ngủ thật ngon thì mới vui vẻ lại được”.
“Để tôi tiễn anh tới cửa”. Cô tần ngần đi bên cạnh hắn.
“Không cần, bên ngoài nhiều muỗi lắm, nàng mau vào phòng đi”. Tần Luận xua tay từ chối.
“Tần công tử, tôi… hai ngày nữa tôi sẽ tới tiệm thuốc chữa bệnh từ thiện”. Cô sửng sốt với chính những lời mình vừa thốt ra.
“Được!” Tần Luận quay đầu lại, vẻ mặt bi thương nhưng vẫn nở nụ cười mãn nguyện, “Nàng khám bệnh, ta kê đơn”.
“Được!”
Tần Luận đã đi khuất dạng, Vân Ánh Lục vẫn còn kinh ngạc đứng như trời trồng.
“Tiểu thư, mau quay về phòng đi!” Trúc Thanh vén mành sa bước đến.
“Trúc Thanh, em nói xem hôm này Tần công tử có phải có chút không bình thường không?” Vân Ánh Lục bâng quơ hỏi.
Trúc Thanh thở dài trả lời. “Tiểu thư, cô đột ngột từ hôn với Tần công tử, công tử đương nhiên là không thể vui vẻ như trước rồi”.
Từ hôn? Vân Ánh Lục bất giác hướng mắt về phía tiểu viện bên cạnh, qua đám dây leo mọc đầy bờ tường, cô thấy một bóng người đứng đó từ lâu…
Vân Ánh Lục bước thẳng tới bờ tường, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Đỗ Tử Bân, lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Ánh trăng mùa hạ dịu dàng tỏa chiếu xuống trần thế. Trong góc tường, dế kêu rả rích không ngừng, đom đóm lập lòe quái dị trên từng khóm hoa, lại thêm cả cổ động viên muỗi, kết thành từng đàn, không ngừng vo ve cổ vũ.
Vân Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-sac-nhu-the/235038/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.