Tô Thanh Ý cụp mắt nhìn bàn tay anh đang từ dưới vuốt lên đùi cô dưới lớp sườn xám, lần *****ên cô hiểu rõ người đàn ông dù ôn nhu đến mấy cũng vẫn là đàn ông. Những ngón tay thon dài, trắng lạnh của anh không cần tốn nhiều sức đã ôm trọn lấy chân cô, lòng bàn tay dày rộng ấm áp, mang một vẻ khô ráo không hề ăn nhập với tiết trời mưa ẩm xung quanh.
Nhưng trớ trêu thay, ánh mắt anh lại trong trẻo và lạnh lùng. Chẳng hề bị cô quyến rũ chút nào.
Ngón tay Tô Thanh Ý đang chống trên một bàn tay khác của anh khẽ co lại, lại vô tình chạm phải mấy hạt trầm hương đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh, lạnh lẽo, trơn nhẵn, thoang thoảng hơi thở tựa như trong đại điện Phật đường, thanh u mà trầm tĩnh.
Trong lòng Tô Thanh Ý dấy lên một cơn rung động khôn tả. Nhưng càng có nhiều hơn là cảm giác tội lỗi vì đã khinh nhờn anh. Anh là một người đạm bạc, ít ***** đến nhường vậy.
Cõi hồng trần cuồn cuộn này, rõ ràng chẳng thể vấy bẩn đến anh được.
“Anh có muốn hôn không?” Tô Thanh Ý hoảng loạn nhìn chăm chú vào mắt anh hỏi.
“Tùy em.” Anh thần sắc thản nhiên trả lời. Anh vô dục vô cầu.
Chỉ là đang “độ” cho cô mà thôi.
Tô Thanh Ý thầm hít một hơi thật sâu, “Vậy anh nhắm mắt lại đi.” Anh nghe vậy nhắm mắt lại.
“Sau đó đi ngủ, chờ anh ngủ rồi, em… sẽ hôn.” Tô Thanh Ý nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, cả đời này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788449/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.