Tô Thanh Ý ngủ một giấc ngon lành.
Mở điện thoại ra, định xem kỹ từ lúc anh trở về hôm qua cho đến sáng nay anh đã gửi cho mình những gì, kết quả là trống không.
Như thể chuyện ngày hôm qua không hề gợn lên chút sóng nào trong lòng anh.
Cô đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường. Chỉ có vậy thôi sao?
Hóa ra chuyện hôm qua là công cốc cả à?
Tô Thanh Ý cũng biết suy nghĩ của mình có vấn đề, vốn dĩ anh không phải kiểu người thích đeo bám, là chính cô cứ cố chấp.
Nhưng ai yêu đương mà lại như thế này chứ?
Nếu họ chỉ là mối quan hệ qua đường, thì cô không có gì để nói. Nhưng đây là anh đã nói muốn hẹn hò với cô cơ mà.
Tô Thanh Ý cũng không để mình dây dưa chuyện này quá lâu, rất nhanh đã bò dậy khỏi giường.
Thôi kệ.
Anh không nhắn thì thôi vậy, cô cũng coi như không có chuyện này. Thay quần áo rửa mặt xong, cô đến tiệm.
Mà cô kinh ngạc phát hiện, một ngày cô không nhắn tin cho anh, anh cũng không hề liên lạc với cô.
Lúc Tô Thanh Ý từ trong tiệm đi ra, nhìn đoạn chat với anh vẫn dừng lại ở đêm qua.
Thầm hít một hơi thật sâu. Được lắm.
Không liên lạc với cô đúng không? Vậy thì cứ cù cưa như vậy đi.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Ý không đợi được Lục Cảnh Trần, mà lại đợi được Chu Tự.
Hiệp hội chạm khắc gỗ phi vật thể Đại Đồng có một suất tham gia triển lãm chạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-son-noi-tan-cung/2788464/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.