Xuân Tín không định mua áo lót, ở Nam Châu nhà nàng có nhiều lắm, mùa đông lại không thích mặc, nên không mang theo cái nào. Tuyết Lí cũng quên giúp nàng mang.
Tuyết Lí lấy áo của mình cho nàng mặc, lôi ra một cái gần đây mặc hơi chật, Xuân Tín mặc vào vẫn còn rộng.
Cũng chỉ mặc ở nhà thôi, ra ngoài thì khoác thêm áo phao là được, tùy nàng. Tuyết Lí giảng giải cho nàng kiến thức về phương diện này, nàng nghe không kiên nhẫn: "Tớ biết rồi, tớ có gì mà không biết."
Nàng lí nhí nói: "Hứa Giai lớp mình mới là to nhất, bạn ấy tương đối béo, cậu còn không to bằng bạn ấy, bạn ấy chắc chắn đau hơn tớ nhiều."
"Cậu lại biết rồi đấy."
"Tớ đương nhiên biết, đau lắm, lúc chạy càng đau hơn."
"Cho nên mới bảo cậu mặc vào, nâng đỡ một chút sẽ đỡ hơn."
"Tớ đang mặc đây còn gì."
Mặc quần áo xong, đội mũ, quàng khăn, đeo găng tay, che kín mít, rồi xuống lầu chơi tuyết.
Đêm qua tuyết rơi suốt, sáng sớm thức dậy đã thấy bên ngoài trắng xóa một màu, tuyết bao phủ cả thế giới.
Miền Nam không đắp được tuyết, có rơi nhiều đến mấy thì nhiều nhất hai ba ngày là tan hết không còn dấu vết. Miền Bắc thì khác, tuyết có thể tích lại rất dày. Xuân Tín duỗi chân ra đo thử: "Đến đầu gối tớ rồi này."
"Không đến đâu." Tuyết Lí cúi đầu xem.
"Ha hả, ha hả a..." Nàng vê một nắm tuyết trong tay, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đoạn cẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-tin-buong-xuong-ha-tien-co/2766016/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.