🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xuân Tín không định mua áo lót, ở Nam Châu nhà nàng có nhiều lắm, mùa đông lại không thích mặc, nên không mang theo cái nào. Tuyết Lí cũng quên giúp nàng mang.

 

Tuyết Lí lấy áo của mình cho nàng mặc, lôi ra một cái gần đây mặc hơi chật, Xuân Tín mặc vào vẫn còn rộng.

 

Cũng chỉ mặc ở nhà thôi, ra ngoài thì khoác thêm áo phao là được, tùy nàng. Tuyết Lí giảng giải cho nàng kiến thức về phương diện này, nàng nghe không kiên nhẫn: "Tớ biết rồi, tớ có gì mà không biết."

 

Nàng lí nhí nói: "Hứa Giai lớp mình mới là to nhất, bạn ấy tương đối béo, cậu còn không to bằng bạn ấy, bạn ấy chắc chắn đau hơn tớ nhiều."

 

"Cậu lại biết rồi đấy."

 

"Tớ đương nhiên biết, đau lắm, lúc chạy càng đau hơn."

 

"Cho nên mới bảo cậu mặc vào, nâng đỡ một chút sẽ đỡ hơn."

 

"Tớ đang mặc đây còn gì."

 

Mặc quần áo xong, đội mũ, quàng khăn, đeo găng tay, che kín mít, rồi xuống lầu chơi tuyết.

 

Đêm qua tuyết rơi suốt, sáng sớm thức dậy đã thấy bên ngoài trắng xóa một màu, tuyết bao phủ cả thế giới.

 

Miền Nam không đắp được tuyết, có rơi nhiều đến mấy thì nhiều nhất hai ba ngày là tan hết không còn dấu vết. Miền Bắc thì khác, tuyết có thể tích lại rất dày. Xuân Tín duỗi chân ra đo thử: "Đến đầu gối tớ rồi này."

 

"Không đến đâu." Tuyết Lí cúi đầu xem.

 

"Ha hả, ha hả a..." Nàng vê một nắm tuyết trong tay, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đoạn cẳng chân thon dài phía trên đôi ủng đi tuyết của người ta: "Cậu muốn tớ khen chân cậu dài thì cứ nói thẳng ra đi."

 

Tuyết Lí cao lên nhanh quá, gần một mét sáu lăm rồi, mặc quần áo người lớn không hề có cảm giác không vừa. Vẻ bề ngoài đã đủ thu hút, ánh mắt và biểu cảm càng không nhìn ra chút ngây thơ non nớt của trẻ con. Xuân Tín ngày nào cũng nhìn nên không thấy gì, chứ bà nội nhiều năm không gặp, hôm qua còn rất cảm khái nói, thoáng chốc như nhìn thấy Tưởng Mộng Nghiên hồi còn trẻ.

 

Tuyết Lí giống mẹ, mẹ cô vốn không lùn, bên nhà nội ông bà cũng đều cao. Xuân Tín đến miền Bắc, trên đường nhìn thấy toàn người cao lênh khênh.

 

"Tớ cứ như người lùn trong rừng ấy, xung quanh toàn cây cổ thụ che trời."

 

Tuyết Lí nói: "Tớ nhiều nhất cũng chỉ cao đến một mét bảy hai thôi."

 

"Cũng chỉ?" Xuân Tín ngồi xổm xuống đất nặn một cục tuyết ném vào đầu gối cô, bắt chước giọng cô: "Tớ nhiều nhất cũng chỉ cao đến một mét bảy hai, hừ, cậu lại biết rồi đấy."

 

Tuyết Lí cười cười không nói gì, dù sao thì cô cũng biết.

 

"Nhưng mà tớ còn chưa cao đến một mét rưỡi nữa..." Xuân Tín thở dài.

 

Tuyết Lí cúi người phủi tuyết trên quần: "May mà chưa. Cậu có thấy vé tàu của chúng ta bao nhiêu tiền không, một người hơn tám trăm, cậu được nửa giá, chỉ có bốn trăm, cậu tiết kiệm được hơn bốn trăm đồng đấy. Bốn trăm này cậu tính xem, kem que năm hào một cây, mua được bao nhiêu cây."

 

Xuân Tín há hốc miệng nhìn trời: "Hơn tám trăm cây á?"

 

Tuyết Lí gật đầu: "Cậu một ngày ăn một cây, phải ăn hơn hai năm mới hết."

 

Nghe vậy, Xuân Tín lại vui lên: "Vậy tớ lùn cũng là chuyện tốt hả?"

 

"Không phải là lùn, mà là vừa đúng lúc." Tuyết Lí kiên nhẫn giải thích: "Mười lăm tuổi trở lên là không được nửa giá nữa, cậu bây giờ mười bốn tuổi, lại chưa đủ một mét rưỡi, vừa khéo được nửa giá. Đợi cậu đủ mười lăm tuổi, chắc chắn sẽ cao đến một mét rưỡi, cậu bây giờ cũng không kém bao nhiêu đâu. Nhưng chúng ta đâu phải năm nào cũng về, cho nên, tất cả đều là vừa đúng lúc, rất kỳ diệu, phải không?"

 

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bị thuyết phục hoàn toàn: "Vậy thì đúng là... Nhưng mà tớ thật sự có thể cao đến một mét rưỡi sao?"

 

"Đương nhiên rồi." Tuyết Lí cười xoa đầu nàng.

 

Vấn đề chiều cao này, nàng còn phải lải nhải nhiều lắm, nói không chừng sẽ lải nhải cả đời trước. Tuyết Lí cũng không thấy phiền, mỗi lần đều phải dỗ dành một hồi. Chứ biết làm sao bây giờ, lại không thể cưa chân mình lắp vào người nàng được, đành dỗ dành thôi.

 

Cuộc sống thanh thản bình dị thế này, Tuyết Lí vô cùng hưởng thụ.

 

Nhìn lại kiếp trước, học hành chưa bao giờ là áp lực của cô, người lớn đối với cô cũng phần nhiều là dung túng, nuông chiều. Trong nhà không nói là quá giàu có, nhưng cô trước nay cũng chưa từng thiếu tiền.

 

Bình thường, mà lại không bình thường. Rất nhiều người như Đặng Dịch, như Xuân Tín, dù chỉ có được một phần nhỏ những gì cô có, cũng đủ để chống đỡ họ vượt qua tuổi thơ khốn khó, đến được cái tuổi có đủ khả năng để tự mình sống sót.

 

Đây không chỉ là sự trọng sinh của Xuân Tín, mà còn là sự trọng sinh của Tuyết Lí. Con người ta dù sao cũng phải trải qua chút chuyện, cái đầu óc trống rỗng kia mới có thể suy nghĩ thông suốt mọi việc, hiểu ra chút đạo lý.

 

Chỉ là Tuyết Lí tự thấy mình không phải thánh nhân, trái tim cô rất nhỏ, lòng dạ cũng không đủ rộng lớn, chứa không nổi quá nhiều người.

 

Lại sắp đến sinh nhật Tuyết Lí, Xuân Tín không muốn tiêu tiền. Mặc dù tiền vé tàu tiết kiệm được hơn bốn trăm, nhưng vốn dĩ bốn trăm đó cũng không cần phải tiêu. Đó là do mẹ sợ nàng ở nhà một mình buồn, là mẹ thương nàng.

 

Ngày thường thì đùa nghịch là vậy, chứ nội tâm Xuân Tín vẫn là một đứa trẻ rất nhạy cảm và hiểu chuyện. Nàng không thể từ chối sự tốt đẹp của ba mẹ và Tuyết Lí dành cho mình, điều đó sẽ làm tổn thương trái tim họ, nhưng cũng không thể thật sự không quan tâm đ ến bất cứ điều gì.

 

Người lớn kiếm tiền không dễ dàng, ngày thường ăn uống thì thôi, chuẩn bị quà cho Tuyết Lí vẫn là phải tự mình nghĩ cách.

 

Người thông minh, nhìn thấy bà nội đan khăn len, lập tức nảy ra ý tưởng, quyết định đan một chiếc khăn quàng cổ cho Tuyết Lí.

 

Cũng không ra ngoài chơi, cứ mỗi ngày ở nhà học bà nội đan len. Giấu không cho ai thấy cũng không sao, lúc đan len không cho Tuyết Lí xem, bảo cô nhắm mắt lại.

 

"Cậu có thấy yêu cầu của cậu hơi quá đáng không." Tuyết Lí nói: "Trong nhà có mỗi thế này, nhắm mắt lại thì tớ còn sống thế nào được?"

 

"Thì mấy ngày nay thôi mà, tớ cố gắng làm cho nhanh." Nàng nghiêng đầu nghĩ một lát rồi nói: "Hay là lúc ăn cơm tớ đút cho cậu, đi vệ sinh tớ dắt cậu, lúc làm bài tập thì không cần đâu, tớ ở phòng khách, cậu ở trong phòng."

 

Tuyết Lí bật cười: "Cậu sắp xếp cũng hay đấy."

 

Buổi chiều cũng không ra ngoài chơi. Tuyết Lí ở trong phòng làm bài tập, Xuân Tín ở phòng khách đan len. Bên ngoài gió bắc thổi vù vù, trong phòng lại ấm áp dễ chịu. Tuyết Lí nghe thấy tiếng cửa phòng mở, quay đầu lại, Xuân Tín bước vào, xách theo một cái túi viền đen, len của nàng đều đựng trong đó.

 

"Cậu không đan khăn quàng nữa à." Tuyết Lí hỏi nàng: "Lương tâm trỗi dậy, muốn làm bài tập sao?"

 

Xuân Tín lắc đầu: "Không nghe thấy tiếng động của cậu."

 

"Tớ viết bài tập thì có tiếng động gì được."

 

"Không yên tâm." Xuân Tín xách túi đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tuyết Lí, cảm thấy gầm bàn làm việc rất ổn, vén khăn trải bàn lên rồi chui tọt vào.

 

Tuyết Lí ngạc nhiên, cúi người nhìn nàng: "Làm gì đấy?"

 

"Tớ muốn đan len ở đây." Nàng quay lưng về phía người ta, đưa tay ra sau sờ s0ạng lấy một quyển bài tập trên bàn lót dưới mông, lưng dựa vào cẳng chân Tuyết Lí: "Cậu không được nhìn trộm đâu đấy."

 

Gầm bàn nhỏ này cũng vừa đủ chứa một Xuân Tín. Tuyết Lí vén khăn trải bàn lên không động đậy, nhìn nàng cười. Nàng quay đầu lại: "Cậu mau buông xuống đi, tớ phải làm việc đây."

 

"Được được được." Tuyết Lí buông khăn trải bàn xuống, nắm tay che mũi cười, cảm giác cẳng chân bị nàng áp vào nóng hổi, nặng trĩu, quả nhiên là một cảm giác rất vững chãi.

 

Kết quả là chưa đầy nửa phút, bên dưới lại ồn ào: "Tối om, chẳng nhìn thấy gì cả."

 

Tuyết Lí lại vội vàng đưa đèn bàn xuống cho nàng, tuyệt đối không được làm chậm trễ việc lớn của người ta.

 

Xuân Tín không biết ngày đêm mà đan len, phải kịp đan xong trước sinh nhật Tuyết Lí một ngày, dùng chiếc túi viền đen đựng rồi giấu trong chăn.

 

Định bụng đúng 0 giờ sẽ tặng, rửa mặt xong thoa kem thơm phức nằm trên giường mắt mở trừng trừng chưa đầy nửa tiếng đã ngủ mất.

 

Heo con ngủ say như chết, một giấc đến tận hừng đông. Sáng mở mắt ra vỗ trán một cái: "Toi rồi!"

 

Tuyết Lí hé nửa mí mắt, xoay người ôm lấy nàng, chân cũng gác lên người nàng: "Ngủ thêm chút nữa đi."

 

Người cô nặng trịch, Xuân Tín giãy giụa hai cái cũng không động đậy nổi, nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Hôm nay là sinh nhật Tuyết Lí, còn canh cánh chuyện tặng quà.

 

Tuyết Lí cũng không ngủ được, nhưng chính là không muốn dậy, chỉ muốn ôm nàng như vậy. Tiểu cô nương mềm mại không xương, ngủ đến nóng hổi, ôm rất thích.

 

Xuân Tín không có sinh nhật cố định. Trước kia bà nội nói sinh nhật nàng là mồng một tháng Ba, bác cả lại nói là tháng Tư, rốt cuộc là ngày nào cũng không có chuẩn.

 

Bây giờ nàng không còn ở nhà họ Doãn, cũng không muốn cái sinh nhật trước kia nữa. Rất nhiều lần Tưởng Mộng Nghiên nói muốn tổ chức sinh nhật cho nàng, nàng đều không chịu.

 

Xuân Tín rất coi trọng nghi thức. Sinh nhật của Tuyết Lí giống như ngày đăng ký trên sổ hộ khẩu, nàng cũng muốn như vậy. Nhưng nàng vẫn là một "người đen", đến hộ khẩu cũng không có, đất nước này còn chưa biết có sự tồn tại của nàng nữa là.

 

Sau khi Tuyết Lí đặt ra phần thưởng tích điểm cho nàng, Xuân Tín liền coi việc nhận thưởng như tổ chức sinh nhật, phần thưởng chính là quà sinh nhật của nàng.

 

Năm nay sinh nhật của nàng đã qua rồi, chính là ngày cùng Tuyết Lí lên tàu, ăn mì gói và xúc xích, còn có ba gói que cay, uống năm cốc nước, đi vệ sinh tám lần.

 

Quà sinh nhật là khăn quàng cổ, điều này Tuyết Lí đã sớm biết. Nhưng Xuân Tín luôn thích tạo ra những bất ngờ nho nhỏ, đôi khi cũng có thể là kinh hãi. Dù sao đi nữa, Tuyết Lí đều rất mong đợi.

 

Nhưng Tuyết Lí tuyệt đối không ngờ tới, chiếc khăn quàng cổ này lại dài đến hơn hai mét!

 

Cô chân trần đứng trên đất thử quàng khăn, Xuân Tín hư hỏng, nhảy xuống đất dùng khăn quàng cổ quấn cô từ đầu đến chân, rồi vỗ giường cười ha hả: "Cậu bị trói rồi! Xác ướp, ha ha ha..."

 

Tuyết Lí đứng sững ở đó, chỉ còn mỗi đầu và chân lộ ra ngoài: "Thế này làm sao mà mang ra ngoài được, có thể dùng làm áo mặc luôn rồi."

 

"Ha ha, không ngờ tới phải không." Xuân Tín nói: "Chiếc khăn quàng này, có thể hai người cùng quàng đấy."

 

Tuyết Lí bừng tỉnh ngộ, khẽ "A" một tiếng: "Chúng ta cùng quàng sao?"

 

Nàng ngẩng mặt cười: "Ừm."

 

Hồi nhỏ ăn sinh nhật, ông bà nội đều làm hoành thánh, hầm gà, hấp cá. Bây giờ vẫn là ba món cũ đó. Cùng bà nội ra ngoài mua thức ăn, tiện thể thử quàng khăn luôn. Hai người mặc quần áo chỉnh tề đứng ở cửa, cổ cậu vòng hai vòng, cổ tớ vòng hai vòng, ở giữa chừa ra nửa mét, tay nắm tay cùng nhau ra cửa.

 

Khăn quàng cổ màu đỏ, rất nổi bật. Len mới, vừa mềm lại vừa ấm.

 

Tuyết Lí nắm tay nàng đút vào túi áo mình. Xuân Tín nép sát vào người cô, còn đang tự mãn: "Tớ đúng là vừa thông minh lại vừa lợi hại, Đông Đông có khăn quàng mới, tớ cũng có khăn quàng mới."

 

Tuyết Lí cười: "Xuân Xuân chính là lợi hại nhất."

 

Mới đầu còn không quen, Xuân Tín cứ thấy tuyết là lại nhảy bổ vào, ngày nào cũng chơi không chán, thấy là cứ phải nắm trong tay.

 

Tuyết Lí sợ nàng tự làm mình ngạt thở, chỉ có thể đi theo. Xuân Tín cúi đầu thì cô cũng cúi đầu theo, Xuân Tín khom lưng thì cô cũng khom lưng theo.

 

Nàng không hề phát hiện ra điều bất thường, còn quay đầu lại hỏi người kia: "Không phải cậu không thích chơi tuyết sao, đi theo làm gì."

 

Tuyết Lí: "Cậu nói xem tớ đi theo làm gì."

 

Xuân Tín: "Tớ làm sao biết được."

 

Tuyết Lí: "..."

 

Bà nội đưa các cô đi chợ. Chợ đông người, bà nội lại khen Xuân Tín: "Thông minh, thông minh quá, như vậy hai đứa sẽ không bị lạc nhau."

 

Tuyết Lí nói: "Có lạc thì cũng là lạc cùng nhau."

 

Bà nội liền cười. Bà vẫn chưa biết chuyện Tuyết Lí hồi nhỏ bị bắt cóc. Tưởng Mộng Nghiên không dám nói, Tuyết Lí không nói, Xuân Tín cũng không nói. Mọi người cùng nhau cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

 

Bà nội đẩy chiếc xe nhỏ đi phía trước, hai cô bé đi theo sau, quàng chung một chiếc khăn, trông đáng yêu biết bao. Mọi người vừa nhìn là biết ngay hai đứa thân thiết.

 

Xuân Tín chưa từng thấy chợ miền Bắc, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Tuyết Lí thấy thứ gì thích hợp là mua cho nàng.

 

Kẹo hồ lô to, lê đông lạnh to, bánh quai chèo, thịt bọc nồi, ngô vừa mới được máy tách hạt, bánh nướng, bánh nhỏ, xúc xích nướng... Ôi, nhiều quá đi mất!

 

...

 

Buổi tối, hai ông bà và hai đứa cháu ăn cơm xong ngồi trên sô pha ở phòng khách nói chuyện phiếm. Ông bà nội ngồi song song, Tuyết Lí nằm trên ghế dài, Xuân Tín gác chân lên đùi cô đọc một quyển sách giải trí.

 

Người già đặc biệt thích hồi tưởng. Ông nội lải nhải kể những chuyện thú vị hồi còn trẻ, tự mình nói rất say sưa, cũng chẳng cần biết có ai nghe hay không, cứ nói đông nói tây.

 

Bà nội ở trong bếp gọt hoa quả, mỗi thứ cắt một ít, thái thành miếng nhỏ đặt vào đ ĩa, bưng ra cho hai đứa trẻ ăn: "Bổ sung vitamin, tốt cho da lắm đấy, con gái là phải ăn nhiều hoa quả."

 

Xuân Tín vội vàng bò dậy ngồi ngay ngắn, hai tay đón lấy. Tuyết Lí nằm đó, há miệng "A" một tiếng, Xuân Tín dùng tăm xiên một miếng táo đút cho cô.

 

Bà nội khẽ đánh vào tay nàng một cái: "Con xem con chiều nó đến mức nào rồi."

 

"Cũng được mà bà." Xuân Tín nói: "Thỉnh thoảng, Đông Đông cũng chiều con."

 

Bà nội hỏi: "Nó chiều con thế nào, bà thấy toàn con chiều nó thôi, đút cơm cho nó, đan khăn quàng cho nó, bây giờ lại đút hoa quả."

 

Hai hôm trước chơi trò bịt mắt bắt dê, Tuyết Lí giả làm người mù, ăn cơm đều là Xuân Tín đút.

 

Ông nội rất cảm khái nói: "Đông Đông bây giờ cởi mở hơn rồi, trước kia ở nhà chẳng mấy khi nói chuyện, cũng không ra ngoài chơi..."

 

Tóm lại là con người cô tương đối nhàm chán, còn nhỏ tuổi mà mặt mày đã thâm trầm, thờ ơ với tất cả những thứ trẻ con thích, mua đồ chơi gì cũng không khơi dậy được hứng thú của cô.

 

Phương pháp giáo dục của thế hệ trước chia làm hai thái cực là nuông chiều và ngược đãi. Tuyết Lí và Xuân Tín chính là sản phẩm của hai thái cực đó.

 

Có người nâng niu như ngọc quý trong tay, cũng có người rất tin vào câu "thương cho roi cho vọt", kết quả đều hoàn toàn trái ngược.

 

Sự lạnh nhạt của Tuyết Lí đã ăn sâu vào xương tủy. Cô giống như một đóa hoa hướng dương, mặt luôn hướng về phía mặt trời. Sau khi mặt trời lặn, chất k1ch thích phân bố lại, rồi lại quay về vị trí ban đầu.

 

Mặt trời của cô chính là Xuân Tín.

 

Mặt trời lặn, xung quanh chìm vào bóng tối, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, xương cốt cơ bắp cứng đờ lặng lẽ chịu đựng, như đã chết đi. Mặt trời mọc, cô lại thẳng lưng, tươi cười chào đón.

 

—— Đời này chỉ nguyện, mặt trời của ta vĩnh viễn không lặn.

 

Vừa mới tắm xong, tóc còn ẩm một nửa xõa sau lưng. Tay Tuyết Lí đặt trên lưng nàng, vùi vào mái tóc đen dày, ấn vào một đoạn xương sống trên lưng nàng chơi, sờ từ trên xuống dưới.

 

Xuân Tín ôm sách, đếm trên đầu ngón tay. Tuyết Lí khẽ véo vào eo nàng, véo đến mức người nàng vặn vẹo, nhưng mắt vẫn không nỡ rời khỏi trang sách.

 

"Nhìn gì đấy?" Tuyết Lí hỏi nàng.

 

"Bói toán." Xuân Tín giơ bìa sách cho cô xem.

 

Một quyển sách cũ, 《Bói Toán Không Cầu Người》.

 

Tuyết Lí bật cười: "Tính ra thế nào?"

 

Mắt Xuân Tín sáng lên: "Mệnh cậu tốt lắm, có năm lạng sáu tiền, là người phúc lộc sung túc, quý trọng phúc hậu, ý là cậu cả đời không thiếu tiền tiêu, hai mươi chín tuổi gặp vận may... thọ đến tám mươi bảy..."

 

"Ý gì?" Tuyết Lí khẽ nhíu mày.

 

Xuân Tín cũng không hiểu: "Dù sao thì cũng là ý tốt."

 

"Ồ." Tuyết Lí cụp mắt xuống, ngón tay quấn lấy lọn tóc hơi ẩm vòng hai vòng: "Có nói về nhân duyên không?"

 

Nói đến bói toán, bà nội rành lắm, cầm lấy sách xem: "Con muốn xem nhân duyên à, hai mươi chín tuổi gặp vận may, ý là sau hai mươi chín tuổi vận mệnh của con sẽ tốt lên, vợ chồng hòa thuận... Hả? Hai mươi chín tuổi, Đông Đông, nhân duyên của con đến hơi muộn nhỉ."

 

Tuyết Lí khẽ cười, ngồi thẳng dậy, rút quyển sách ra: "Toàn là mê tín, không tin được đâu."

 

Bà nội gật đầu: "Đúng thật, hai mươi chín tuổi thì hơi muộn thật."

 

Cô khẽ lắc đầu cười, xua xua tay: "Về phòng thôi." Thấy Xuân Tín còn ngồi trước TV, cô dùng sách gõ nhẹ vào khung cửa, gọi nàng: "Xuân Xuân."

 

"Đây."

 

Về phòng Xuân Tín vẫn còn đang tính, ngồi bên bàn làm việc đối chiếu lịch vạn niên tính cho mình.

 

Tìm ra ngày mồng một và mồng bốn tháng Ba năm đó là ngày nào theo âm lịch, ghi vào sổ nhỏ, rồi đối chiếu ngày tháng năm sinh để tính xem mệnh mình có mấy lạng mấy tiền.

 

Tính xong khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế, xoa xoa mũi không nói gì. Hai ngày đó cách nhau không mấy, tính ra kết quả đều giống nhau.

 

Tuyết Lí ngồi ở mép giường nhìn nàng, đoán chắc là tính ra không tốt, nên nàng không vui.

 

Cô đứng dậy đi qua, cúi đầu, ngón tay ấn lên trang sách. Lúc trước viết gì không nhìn kỹ, chỉ thấy câu cuối cùng là "tốt ở cảnh xuân".

 

Tay nhanh hơn não, "xoẹt" một cái đã xé trang giấy đó xuống, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác.

 

"Cậu làm gì đấy!" Xuân Tín ngớ cả người: "Sao lại xé?"

 

"Giả đấy, lừa người." Tuyết Lí sa sầm mặt, giọng cũng trầm xuống.

 

"Không có đâu, tốt lắm mà." Xuân Tín lại nhặt viên giấy lên, những chỗ không hay thì bỏ qua, chỉ đọc những chỗ tốt.

 

"... Gương cũ lại sáng, trăng tròn vành vạnh, năm mươi sáu, bảy mươi gặp đại vận, thọ đến bảy mươi bảy, tốt ở cảnh xuân." Nàng chỉ cho cô xem: "Tớ sống đến bảy mươi bảy tuổi đấy, trường thọ rồi!"

 

Vuốt phẳng trang giấy, lấy băng dính trong suốt ra dán lại cẩn thận. Xuân Tín nói: "Cậu chết năm tám mươi bảy, tớ chết năm bảy mươi bảy, tớ sợ, tớ chết trước cậu, cậu một mình buồn lắm đấy."

 

Nói xong chính nàng cũng thấy rất ngượng ngùng: "Tớ không còn nữa, cậu có buồn không?"

 

Cái trò bói toán này, nói nó giả thì đôi khi lại chuẩn đến đáng sợ, nói nó thật thì lại toàn là những lời nhảm nhí. Thứ này quá huyền bí, không thể tin được, chỉ là lừa người ta chơi thôi.

 

Tuyết Lí tin.

 

Xuân Tín cúi người dưới ánh đèn bàn dán sách, vẻ mặt bình thản, thuận miệng hỏi một câu, lại khiến lồ ng ngực cô co thắt dữ dội.

 

Tám mươi bảy và bảy mươi bảy, mười năm cách biệt, lại là mười năm.

 

Không thoát khỏi được lời nguyền, thỉnh thoảng lại nhảy ra nhắc nhở cô, đến cả một quyển sách rách cũng phải đối đầu với cô.

 

Tuyết Lí tức giận không rõ ràng. Cô vốn dĩ đã có một khuôn mặt hay cau có, mí mắt mỏng, lông mày mảnh, sống mũi thẳng như dao, phần gốc mũi không quá cao nhưng rất thẳng, đầu mũi cũng không có thịt.

 

Tâm lý trưởng thành, ánh mắt kiên định, con người vô cùng có khí thế, không cố tình che giấu cảm xúc, nên vẫn rất khó phân biệt.

 

Nhưng mỗi lần cô tức giận, Xuân Tín đều có thể cảm nhận được. Dán sách xong, nàng rửa tay rồi quay lại, Tuyết Lí một mình ngồi ở mép giường. Nàng lại gần dựa dẫm, ôm lấy cánh tay cô: "Cậu đang tức giận à."

 

Tuyết Lí nói không có, vì chuyện thế này mà tức giận thì quá không trưởng thành.

 

Xuân Tín đưa tay sờ mặt cô: "Cậu biết không, lúc cậu tức giận, răng hàm sau sẽ chạy ra phía trước, chính là hai hàm răng trên dưới đối xứng nhau. Lúc cậu không tức giận, hàm răng sẽ thả lỏng, cằm cũng sẽ ngắn lại một chút."

 

Tuyết Lí chưa từng để ý đến những điều này, thử cử động cằm, hình như đúng là vậy thật. Sau khi hai hàm răng trên dưới đối xứng, đầu lưỡi li3m vào kẽ răng, cằm sẽ hơi nhô lên một chút.

 

Đây là những hành động nhỏ mà chính cô hoàn toàn không để ý tới. Xuân Tín nói: "Lúc cậu làm bài tập cũng như vậy, môi mím lại, thu vào trong, trông sẽ rất nghiêm túc."

 

"Tớ nghiêm túc sao?" Tuyết Lí cố sức nhíu mày.

 

Lòng tự trọng kỳ quái của người lớn đang quấy phá. Cô nhất định phải là người không gì không làm được, không vui không buồn lộ ra ngoài mặt, cô muốn vĩnh viễn nắm chắc mọi việc.

 

Cố tình che giấu trông rất buồn cười. Xuân Tín chiều theo ý cô, gật đầu cười: "Cậu chỉ là trông trưởng thành thôi."

 

"Cậu định nói tớ già chứ gì."

 

"Ha ha ha ha ha..."

 

Tuyết Lí đã quên mất mình tức giận vì chuyện gì. Xuân Tín luôn có cách làm cho cô hết giận.

 

Nhưng chuyện này vẫn chưa qua. Tối đi ngủ, nàng tự mình nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu. Tuyết Lí vốn dĩ đã sắp ngủ rồi, bị nàng lay tỉnh. Nàng ghé sát vào tai người ta nói nhỏ: "Tớ đợi cậu."

 

"Cái gì?" Tuyết Lí mơ mơ màng màng, theo bản năng đưa tay ra nắm lấy nàng: "Cậu muốn đi đâu?"

 

"Tớ sẽ tìm một nơi không bị mưa dầm cũng không bị nắng gắt, đợi cậu."

 

Xuân Tín giải thích: "Cậu quên rồi à, cậu nói có một thế giới khác, Đặng Dịch bây giờ đang sống ở thế giới đó. Tớ đợi cậu đến đấy. Tớ với Đặng Dịch có lẽ không ở cùng một thế giới, nhưng thế giới của chúng ta, chính là tốt nhất, độc nhất vô nhị, chỉ có chúng ta mới có thể vào được. Người khác muốn đến, phải được sự đồng ý của chúng ta. Nếu là người xấu, thì không được."

 

Nàng hình dung ra một thế giới mới kỳ ảo và tốt đẹp. Tuyết Lí chìm vào tưởng tượng, nơi mà Xuân Tín đã một mình sống lâu như vậy, đó hẳn là một nơi như thế nào?

 

Buồn ngủ tan biến hết. Tuyết Lí đưa tay áo lên che mắt, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, để những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt vào vải áo, cố gắng giữ cho giọng nói bình thản.

 

"Vậy tớ phải làm sao bây giờ, tớ một mình, tớ luôn luôn một mình."

 

Xuân Tín nói: "Chúng ta bây giờ đang ở bên nhau mà, tớ mở cửa cho cậu vào rồi."

 

Trong cơn mơ hồ, Tuyết Lí nghĩ, có lẽ cô thật sự là do Xuân Tín tưởng tượng ra.

 

—— Cô là hiệp sĩ hoa hồng mà nàng đã cầu nguyện với thần linh trong lúc tuyệt vọng cùng cực, để cứu nàng ra khỏi bể khổ. Mình khoác áo giáp, ngược sáng mà đến, trên lưng ngựa cúi người vươn tay.

 

Nàng bị nhốt trong nhà tù gai góc, chiếc váy trắng loang lổ vết máu, mái tóc dài uốn lượn, nước mắt lưng tròng, nhưng ánh mắt lại kiên định và dũng cảm.

 

Các cô trốn thoát khỏi khu rừng đen đầy ma thuật của mụ phù thủy, chạy về phía đồng cỏ xanh tươi nở đầy hoa dưới ánh mặt trời. Các cô sống ở một thế giới khác, nơi này mặt trời không bao giờ lặn, các cô ở trong một tòa lâu đài, có vườn hoa và đài phun nước.

 

Cô là thần mặt trời, đây là vương quốc của cô, hai người sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

 

Rốt cuộc thì Tuyết Lí của ngày xưa quá tồi tệ, không ai muốn một Tuyết Lí hư hỏng như vậy.

 

Nếu, cô thật sự là Tuyết Lí do Xuân Tín tưởng tượng ra, cô cũng vui lòng chấp nhận, nguyện làm thần của nàng mãi mãi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.