Editor: Tiểu Phi Tuyết
Đôi mắt màu xanh dương như băng bắn ra tia sáng lạnh, lạnh mặt nhìn tới phương hướng Doãn Doãn đang đứng.
Cuộc nói chuyện giữa cô gái này và Phong Dực cùng với Doãn Tinh đều anh nghe rõ ràng không sót một chữ, nhưng khiến anh hoài nghi chính là tại sao cô lại sơ không dám tới gặp anh đây? Nếu như cô có can đảm tới gặp anh, có lẽ sẽ suy tính mà bỏ qua lỗi lầm của cô.
Tốt nhất cô đừng là cô gái nhỏ trong trí nhớ mà anh hận đến muốn nghiền cô ra thành trăm mảnh, nhưng thằng nhóc con giống hệt anh như khuôn đúc nên giải thích thế nào đây?
Anh nhất định phải nhìn cho rõ tận mặt xem rốt cuộc cô có phải là người phụ nữ kia hay không?
Chức Hạo mang theo tức giận đi tới trước mặt Doãn Doãn, Doãn Doãn nghe thấy tiếng bước chân gấp rút như sấm xét đang đi tới gần mình, đến lúc này rồi cô có muốn trốn cũng trốn không được, chỉ đành giống như con rùa đen rút đầu gục mặt xuống.
"Ơ chú......" Giọng điệu trong trẻo ngây thơ kèm theo chút sửng sốt của Doãn Húc thốt lên.
Chức Hạo cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bé xíu giống mình y như đúc, trong mắt lóe lên sự ác liệt hơn nữa còn có vẻ ma quỷ xảo quyệt.
"Ồ...... Doãn Húc, chẳng phải chúng ta còn có việc sao? Chúng ta đi trước đi!" Doãn Doãn lúng túng liếc nhìn Chức Hạo, vừa nhìn thấy trong mắt anh thoáng hiện sự rét lạnh, cô thầm kêu không ổn, lôi kéo con trai muốn bỏ chạy.
"Mẹ, chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-tinh-nhon-nhao/900415/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.