Trên nền giấy ngả vàng của Thanh minh thượng hà đô, có thể bắt gặp nhiều kiến trúc phức tạp mà liêu xiêu như khối xếp hình, những cây cầu bán nguyệt vòng lên như cầu vồng, đường cong hoàn mĩ và cảm giác cân bằng.
Thuyền gỗ qua lại như thoi đưa trên sông, tải gạo tốt từ bình nguyên trung du và hạ du Trường Giang về đây, ghé vào tửu lâu trà quán, mặc tình hưởng lạc.
Trong quán có người vất vả lao động, ngoài đường có người dong la chật vật mưu sinh, nghệ nhân tạp kĩ cố sức biểu diễn, quần chúng bu đến xem và reo hò. Trai gái trẻ con cưỡi ngựa hoặc ngồi trên thành cầu, chen chúc đông đúc. Thế gian thịnh vượng và bé nhỏ.
Bức tranh phảng phất sắc thái tiêu cực khi nhấn mạnh kiếp phù sinh chập chờn như mộng, báo hiệu rằng con người và tất cả, cuối cùng sẽ bị quét sạch khỏi mặt đất này mà thôi.
Chỉ có điều những người ấy, sắc diện bình tĩnh, khóe mắt đầu mày mềm mại trầm lặng, thản nhiên ngụp lặn trong lao động và tiêu khiển, ung dung tự đắc, hoạt bát khiêm nhường, tất thảy lại toát lên một luồng sức mạnh. Cảm giác họ như giọt nước trong lòng đại dương, vừa vĩnh hằng vừa thoáng chốc, một vẻ đẹp âm thầm tiêu tan có thể cảm nhận được bằng nụ cười pha nước mắt.
Tình cảm và lịch sử tồn tại của mỗi cá thể cũng thuộc dạng sức mạnh như thế. Tôi viết xong câu chuyện của Chu Khánh Trường, đi suốt cuộc đời cô, đi suốt một giấc huyễn mộng ái tình mà bao trăn trở lăn lộn chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851437/chuong-12-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.