Buổi chiều, trời đổ mưa phùn giá lạnh, Tìm một nhà hàng trong vùng để dùng bữa tối. Ăn cơm xong sẽ lái xe về Thượng Hải.
Nội thất nhà hàng giống như một rạp hát hình tròn ba tầng, khách khứa đông đúc. Sảnh treo đầy thư pháp thư họa, thực đơn có ảnh và thực đơn nguyên chữ đều viết bằng bút lông nét mảnh. Dưới hiên treo đèn lồng đỏ. Người đợi bàn xếp thành hàng từ ngoài đường vào, đủ thấy nhà hàng rất danh tiếng. Họ chờ đợi, kẹp giữa đám người. Sợi mưa đậu trên mi, tóc lấm tấm ướt. Anh đứng sau cô, bàn tay ấm áp đan vào tay cô. Anh chưa bao giờ keo kiệt trong việc bộc lộ tình cảm, cũng không bao giờ giả vờ cứng cỏi. Khác hẳn với cô. Lúc này họ là đồng hành cùng nhau.
Cô nhìn khách ở một bàn đang thanh toán, trong xe đẩy có bé trai hơn một tuổi, đứng bên cạnh là một bé gái chừng năm tuổi. Họ đẩy xe, dắt con, bắt đầu di chuyển, cô lẳng lặng nhìn theo.
Anh nói, nhiều bậc cha mẹ quen đưa con nhỏ đi xa cùng mình, tuy bất tiện, nhưng theo họ đó là một hành vi không thể tách rời khỏi cuộc sống gia đình.
Cô hỏi, trước đây anh cũng thường mang con theo à?
Không, anh nói. Anh bận rộn, ít khi ở cùng gia đình. Hồi còn trẻ, không lĩnh hội được ý nghĩa của việc sum vầy, nhiều tuổi rồi, biết quan tâm và thấu hiểu thì bọn trẻ lại đã lớn, thích suy nghĩ và hoạt động độc lập, vợ thì chẳng có chuyện gì để nói. Cuộc sống quá ư phức tạp, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851486/chuong-9-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.