Trong tháng cuối cùng ở lại Xuân Mai, cô có gọi điện cho Định Sơn một lần, dưới thị trấn.
Định Sơn không hề hỏi xuống núi rồi liệu cô có về Thượng Hải không. Chắc anh còn hiểu rõ hơn cô, rằng Khánh Trường đã bị đào thải khỏi lực lượng chính thống của một thành phố. Cô đặt mình vào hình thái cá nhân, tồn tại như một kí hiệu trên thế gian. Không còn ai tìm cô, cần cô. Cô đã tuột khỏi các giá trị thế tục có thể giao dịch chuyển đổi lợi dụng mặc cả, biến thành một người sống bên lề. Không thể hòa nhập dòng chảy cuồn cuộn của xã hội đang ráo riết cải tạo và xây dựng, không thể thuyết phục mình tiến theo đám đông. Sinh mệnh chân thực chỉ hành động theo bản thân. Cô chấp nhận trả giá như thế.
Người đàn ông này đã cung cấp cho cô một nơi trú chân, cho dù đó chỉ là một cuộc hôn nhân bình lặng. Anh nói, Khánh Trường, năm vừa qua em sống vất vả quá rồi, nên dành ra một khoảng thời gian mà nghỉ ngơi hoàn toàn.
Lần cuối cùng, tôi theo Tín Đắc trèo lên đỉnh Thanh Nham. Bốn mùa tuần hoàn, núi cao đầu hạ lúc này là biển hoa lá. Trong hẻm núi lờ mờ tĩnh lặng, bách hợp dại nở ngập sườn đồi, hoa to trắng muốt, cành cứng cáp, hương thơm ngào ngạt, loang rộng một vùng, cảm giác gần như thoát tục. Tín Đắc đến Xuân Mai năm ba mươi tuổi. Khuôn mặt phơi nắng và lao động vất vả lâu ngày vẫn không thấy rõ tuổi tác. Ở trên núi cùng đám trẻ, ánh mắt trước sau vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851493/chuong-9-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.