Khánh Trường theo Tín Đắc lên lớp giảng bài, cùng tham gia các hoạt động, ăn ngủ đi lại đều bên nhau. Cô chụp ảnh, tốc kí, quan sát, đối thoại, ghi chép, kiên trì làm việc. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt khiến người cô yếu đi. Thực phẩm trên núi đơn điệu thiếu thốn, chủ yếu chỉ có cải thảo và vài loại rau khác, nấu trong một nồi gang to, chấm nước ớt ăn với cơm. Nghèo dinh dưỡng, thiếu tiện nghi vệ sinh, khả năng miễn dịch giảm sút, thi thoảng lại viêm nhiễm chỗ này chỗ khác. Cô uống thuốc. Cùng Tín Đắc hút rất nhiều thuốc lá rẻ tiền, uống rượu mạnh do cư dân cất lấy. Đây là lối sống mà người trên núi cao sẽ phải quen dần. Tài nguyên sống hết sức thiếu thốn, nghèo khổ không lối thoát.
Được một hôm hiếm hoi xuống huyện, cô gọi điện cho Định Sơn. Hai người trao đổi rất ít, được vài câu đã cạn ý, còn lại chẳng qua chỉ hỏi thăm dặn dò. Gần đây tình cảm và tư tưởng cô mạnh mẽ dồi dào hơn bất cứ khi nào khác. Nhưng không biết bộc lộ vào đâu, cũng không có ai để chia sẻ.
Mấy hôm trước, Tín Đắc ngộ cảm sốt cao sau khi giúp một gia đình học sinh tu bổ mái nhà. Uống thuốc có sẵn nhưng không thấy tác dụng gì. Khánh Trường bèn xuống núi, đến trạm y tế Ao Trăng mua thuốc hạ sốt. Cơn mưa mùa đông triền miên, kéo dài đã được một tuần. Nhiệt độ thấp làm nước mưa đông lại. Sương trắng nhồi đầy hẻm núi, băng tinh chất trĩu cành cây, gia súc chết cứng bên đường vì lạnh. Khánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851496/chuong-9-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.