Cô cảm thấy mệt mỏi. Nằm trên giường thiếp đi. Mơ thấy mình đến một nhà ga.
Nhà chờ tàu là một kiến trúc mái vòm khổng lồ, kết cấu gang thép kiên cố. Một số đường ray có tàu đỗ. Người đi lại như mắc cửi, tiếng nói lào xào như mưa rơi. Cô đứng trên sân ga, tay cầm vé tàu, không biết nên lên chuyến nào. Đến nơi nào. Không xác định được, lại sợ lỡ thời gian, lo lắng nấn ná ở vùng đất xa lạ không biết đi đâu về đâu, lòng như lửa đốt. Một người phụ nữ xuất hiện, không rõ là ai, đường nét khuôn mặt rất nhạt nhòa, bà nói, Tín Đắc, tôi đưa em đi. Cô cất bước theo người phụ nữ, đám đông biến thành nước biển dạt ra. Họ băng qua một lối đi rộng rãi và cô đơn, một hành lang có vách kính kín bưng ngăn cách, hai bên đặt nhiều chậu cây cảnh kì dị. Cành thưa uốn lượn tạo hình đẹp đẽ, treo những quả tròn màu đỏ tươi giống quả của cây chè đắng. Đi đến cửa soát vé, một người chặn họ lại, lấy một tập vé trong ngăn kéo ra, đưa cho họ hai chiếc. Bây giờ cô mới thở phào. Sau một cuộc vật lộn trường kì hoảng loạn không mục đích, kết quả này đã chấm dứt giấc mơ.
Rất nhiều năm sau, trên sân ga một thành phố châu Âu nào đó, cô đã bắt gặp ga tàu với kết cấu y như trong giấc mơ ngày ấy. Góc độ, âm thanh, tính chất, không khí… đều giống hệt. Bỗng dưng rùng mình, cảm giác như vừa choàng tỉnh. Cô đã dùng không biết bao nhiêu thời gian,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuan-yen/851516/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.