"Tôi thấy cậu đẹp trai.
" Tô Hướng Dương mỉn cười hòa nhã.
Anh nhớ Quý Vệ Ngôn nhỏ hơn anh hai tuổi, tức là bây giờ Quý Vệ Ngôn chưa thành niên, chỉ mười sáu tuổi.
Đối phương vẫn như lời đồn, là một người tốt thích bảo vệ lẽ phải.
Thật tốt!
"Tôi đẹp từ nhỏ rồi!" Quý Vệ Ngôn cười tươi đáp lễ: "Anh cũng rất đẹp trai!"
Lúc này, dân làng đã đến gần, ồn ào tụ lại bên cầu, ánh đèn pin chiếu xuống sông.
Bọn họ đều vừa từ trên giường dậy, vội vàng chạy đến, đa phần đàn ông chỉ mặc quần đùi, nhưng lúc này là mùa hè, đàn ông nông thôn mặc như vậy ra đường cũng không ai cảm thấy lạ.
"A Dương, mẹ đi làm đây!" Chu Anh Anh sợ đi làm muộn, chào Tô Hướng Dương rồi đi.
Tô Hướng Dương lập tức nói: "Mẹ đi chậm thôi.
"
Nhưng chưa nói hết, Chu Anh Anh đã đạp xe lao vào bóng đêm, không thấy bóng dáng.
.
"Bao giờ cảnh sát tới?"
"Thật sự có xe rơi xuống à? Cẩu thả quá!"
"Có thể thấy một chút của đuôi xe, nhìn đi.
"
"Tài xế có sống nổi không đây?"
Dân làng nói chuyện bằng phương ngữ, ánh đèn pin chiếu vào đuôi xe tải đang nổi lên trên mặt nước.
Có người hỏi Tô Hướng Dương và Quý Vệ Ngôn: "Các cậu nhìn thấy xe rơi xuống à?"
Quý Vệ Ngôn không nói lời nào, Tô Hướng Dương trả lời: "Chúng tôi không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng động nên chạy đến đây.
"
Tô Hướng Dương kể lại những gì anh và Chu Anh Anh nghe thấy, mọi người bắt đầu thương cảm cho người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuat-phat-diem-tu-dien-vien-quan-chung/2636492/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.