Lần này Kraken hoàn toàn không kịp tới cứu giá, bởi vì khoảng cách giữa hai người có chút xa, hắn vội vàng đem cơ thể hai người xích lại gần nhau, cẩn thận kiểm tra vết thương cho Ngu Dung, hắn vén tóc Ngu Dung ra, liền nhìn thấy trên trán Ngu Dung xuất hiện cục u lớn.
“A! Roy, ngươi có sao không?” Kraken lo lắng hỏi, “Có cảm thấy choáng váng không? Còn bị đau nơi nào nữa không? Cái gì cũng từ từ thôi, tông phải cột nữa bây giờ.”
Ngu Dung không thích Kraken gọi mình là bà xã thân ái hay là bà xã đáng yêu, cho nên kiên trì muốn Kraken gọi tên mình.
“Đau quá. . .” Khóe mắt vì bị đau mà ngập ánh nước, Ngu Dung nổi giận đùng đùng vươn tay ra, đẩy Kraken đang kiểm tra vết thương mình ra, đem xúc tu đang nhẹ nhàng chạm vào cục u của mình đẩy ra nốt, quái vật biển chết tiệt, đau muốn chết mà còn sờ sờ.
Kraken đau lòng vô cùng, thần lực của Ngu Dung vẫn còn quá yếu, ngay cả té một chút cũng có thể lưu lại vết thương trên người, hắn vốc lên một ít nước biển, dùng thần lực thoa lên cục u trên đầu cậu, một chút là vết sưng đỏ sẽ giảm ngay, nhưng nếu hơi dùng lực ấn xuống, vẫn sẽ cảm thấy đau. Không có cách nào khác, thuộc tính của thần lực của hắn không phải là trị thương, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.
“Học cách di chuyển thôi mà cũng khó khăn như vậy, huyết thống người cá gì chứ, thật vô dụng mà!” Người này a, vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuc-thu-sinh-xuan/500616/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.