Hai người không nhanh không chậm đi qua đường phố chính, bách tính bốn phía tò mò tụ tập ở hai bên đường vây xem, nhưng không áp sát quá gần, chỉ dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người, nhỏ giọng châu đầu ghé tai.
Dân chúng có rất nhiều câu hỏi.
Tính mạng Vĩnh An vương không phải đáng lo sao? Chân này là xảy ra chuyện gì? Còn có thể khỏi hẳn hay không?
Còn công tử tuấn tú đẩy Vương gia này là ai? Họ đang muốn đi đâu?
Nhưng tuy nhiều thắc mắc, lại không ai dám đến gần dò hỏi. Mặc dù rất nhiều người trong bọn họ quả thực quan tâm đến bệnh tình của Vĩnh An vương, ngóng trông Chiến Thần Bắc Chiêu có thể sống lâu trăm tuổi thân khang thể kiện, đánh cho đám người Tây Hoàng càn rỡ chạy về sào huyệt, vĩnh viễn không dám phạm biên.
Dù sao Vĩnh An vương thoạt nhìn thật sự rất hung ác.
Không dám trêu vào.
Diệp Vân Đình chỉ thấy những người dân này đều hạ thấp tiếng trò chuyện, ai cũng tò mò nhưng không ai dám lên tiếng dò hỏi, có thể thấy lúc trước Vĩnh An vương xây dựng ảnh hưởng rất sâu.
Y hạ thấp con ngươi nhìn gương mặt không cảm xúc của Lý Phượng Kỳ một cái, lặng lẽ kéo xuống ý cười bên môi, nghĩ thầm, kỳ thực cũng không dữ như vậy, chỉ là lúc mặt không có cảm xúc nhìn doạ người mà thôi.
Dưới con mắt của đông đảo bách tính vây xem, hai người lẳng lặng đi về phía ngoài thành. Mà bách tính nghe tin đến càng ngày càng nhiều, người đến sau chen chúc người đằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/1155864/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.