Lý Tung nghe thế sắc mặt liền chìm chìm, lập tức chỉ vào hai con dã thú trong lồng cười rộ lên: "Sợ là Vĩnh An vương không có được da hổ trắng rồi. Ngươi xem, Lang Vương sắp thua."
Chỉ thấy trong lồng lớn, Lang Vương bị móng vuốt hổ trắng ấn xuống mặt đất, cổ đã bị hổ trắng đè lại. Hổ trắng chỉ cần cúi đầu xuống là có thể cắn đứt cổ nó.
Cơ hồ kết cục đã xác định.
Lý Tung nhìn tình cảnh này, ý cười không ngừng lan ra, tựa như than thở nói: "Vĩnh An vương cũng có lúc nhìn nhầm a."
Lý Phượng Kỳ đối với tình hình trong lồng cũng không ngoài ý muốn, thong dong tự nhiên ngồi trên ghế lăn.
"Tất nhiên ta cũng có lúc nhìn nhầm." Hắn ngước mắt nhìn Lý Tung, ánh mắt lạnh lẽo: "Nhưng không phải ứng vào lần này, mà là ứng trên người bệ hạ."
Hắn chuyển động ghế lăn, tới gần Lý Tung, ý cười không đến được đáy mắt: "Ngoại trừ đánh cuộc, bệ hạ không có gì đặc biệt muốn nói với ta sao?"
Ánh mắt Lý Tung lóe lên, chắp tay quay người: "Vĩnh An vương muốn nghe trẫm nói gì?" Gã ngửa đầu nhìn xa xa, thần sắc nhìn không rõ: "Trẫm chỉ có vài thứ trong tay, thứ nào trẫm cũng không muốn nhường ra."
"Những năm tháng trong quá khứ ấy, trẫm đã nhường đủ, cũng nhịn đủ rồi." Gã chợt mà xoay người, nhìn Lý Phượng Kỳ gằn từng chữ nói.
Gã là con thứ của Hiển Tông hoàng đế, mẫu thân là hoàng hậu của một quốc gia. Ngoại trừ đại ca, gã vốn nên là người cao quý nhất.
Nhưng trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/1155899/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.