Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn, hai người xuống xe, xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong phủ.
Lúc vào chính viện gặp được Chu Liệt, hắn nhìn thấy cảnh này liền trợn to mắt, ngạc nhiên tiến lên trước: "Vương gia Vương phi làm gì vậy?"
Không đợi Diệp Vân Đình nói gì, Lý Phượng Kỳ đã cau mày ghét bỏ: "Ngươi không nhận ra bánh ngọt trùng dương với rượu sao?"
"Nhận ra thì nhận ra." Chu Liệt gãi đầu một cái, không trách: "Chuyện này làm sao còn cần Vương gia Vương phi tự mình đi mua?" Trong Vương phủ đều có hạ nhân chuẩn bị được không?
Huống hồ Vương gia cũng không phải người sẽ dạo phố mua mấy thứ đồ chơi nhỏ này nha.
Lý Phượng Kỳ nhìn hắn, thần sắc thương hại: "Nếu ngươi có thể hiểu rõ vấn đề này, cũng không đến nỗi đến giờ vẫn chưa thể kết hôn."
Dứt lời ra hiệu Diệp Vân Đình vòng qua hắn, đi về viện của mình.
Chu Liệt:???
Tại sao lại âm dương quái khí thế?
Nhưng Lý Phượng Kỳ đã không thèm để ý đến hắn nữa, cùng Diệp Vân Đình vào trong nhà.
Hai người về muộn, đã qua thời gian ăn bữa tối, liền đơn giản không sai hạ nhân bày cơm nữa, mà ăn luôn bánh ngọt trùng dương và uống nửa già vò rượu hoa cúc.
Bánh ngọt trùng dương làm từ hoa cúc, điểm tâm ngọt nhẹ hòa vào hương rượu mát lạnh thuần hậu, xông đỏ mặt Diệp Vân Đình.
Thường ngày y rất ít khi uống rượu, hôm nay không ai hạn chế, rượu hoa cúc này lại mát lạnh, ăn cùng bánh ngọt trùng dương, bất tri bất giác liền uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/1155914/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.