Ánh mắt hắn tuần tra lui tới, đến khí tức đều nhẹ nhàng hơn.
Lý Phượng Kỳ thả ống quần xuống, cười lên một tiếng, chuyển động ghế lăn tới gần y, ánh mắt ám trầm lấp loé: "Đại công tử thật sự hiểu chưa?"
Diệp Vân Đình bị hắn từng bước áp sát, theo bản năng lui về sau một bước, đôi môi ngập ngừng nói không ra lời.
Mi mắt y rung động, trái tim như nổi trống, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không biết nên ứng đối ra sao. Tâm ý Lý Phượng Kỳ đương nhiên là y hiểu rõ, thứ y không hiểu chỉ là lòng mình thôi.
"Nếu đại công tử chưa rõ ràng, ta không ngại khiến ngươi hiểu hơn một chút." Lý Phượng Kỳ liền cười nhẹ một tiếng, tiếng nói trầm thấp ám khàn, mang theo một loại cảm giác ngột ngạt không đâm thủng được, Diệp Vân Đình nhất thời chưa kịp phản ứng đã bị hắn bắt lấy tay.
Y luống cuống co quắp ngón tay, lại bị Lý Phượng Kỳ từng ngón từng ngón đẩy ra, sau đó để sát vào ngực hắn.
Đầu tiên là lồng ngực ấm áp, sau đó là trái tim mạnh mẽ đập liên hồi. Diệp Vân Đình như bị bỏng, muốn rụt tay về lại bị hắn chặt chẽ ấn lại, không thể động đậy.
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ vững vàng khóa lấy y, mặc dù ý tưởng ban đầu của hắn vốn không nên làm rõ nhanh như vậy, nhưng nếu hôm nay đánh bậy đánh bạ đâm thủng tầng giấy này, hắn cũng không có ý định giấu diếm thêm nữa. Hắn nắm chặt lực đạo, làm cho y cảm thụ nhịp tim đập của chính mình: "Nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/1155931/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.