Giữa trưa ngày hôm sau, hai người dùng qua đồ ăn sáng, mới ngồi xe ngựa, không nhanh không chậm đi Xuất Vân Tự.
Diệp Bạc Như trước sau gì cũng vội vàng muốn lên thuyền lớn Lý Phượng Kỳ này, một chốc cũng không lo chạy mất, hai người nửa điểm cũng không nóng nảy, thu thập thỏa đáng mới nhích người khởi hành.
Mà bên này xe ngựa của Diệp Bạc Như đã tới Xuất Vân Tự trước, tối hôm qua gã trằn trọc với bình giải dược kia, cơ hồ là cả đêm không ngủ. Hôm nay sáng sớm liền tỉnh, dứt khoát chuẩn bị xe tới Xuất Vân Tự trước. Chỉ là tuy đã tới rồi, nhưng lại không muốn kém cỏi, cố ý dừng xe ngựa ở bên cạnh Xuất Vân Tự, kêu xa phu ra cửa chờ, nếu thấy xe ngựa của Vương phủ tới, lại tới báo với gã.
Hiện giờ giải dược này đã ở trong tay gã, cho dù là đối với Lý Phượng Kỳ, cũng không cần thiết quá mức ân cần. Gã khác với loại người không có giá trị chỉ có thể bám lấy Vĩnh An Vương như Diệp Vân Đình, gã có thể làm việc cho Vĩnh An Vương, tất nhiên cũng không cần quá mức khom lưng uốn gối.
Diệp Bạc Như chống tay lên đầu gối, đôi mắt tinh quang chớp động, cũng nghĩ tới tương lai sắp tới.
Khóe miệng gã hơi hơi cong lên, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, vô cùng chắc chắn.
Nhưng mà nửa canh giờ qua đi, một canh giờ qua đi...... Xa phu vẫn chưa tới báo.
Diệp Bạc Như mím môi, độ cong bên miệng nhạt xuống. Gã xốc màn xe lên ra bên ngoài nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/1156047/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.