Đêm nay trong trướng tình nhiệt thế nào, người ngoài không thể nào biết được.
Chỉ là khi trời còn chưa sáng các tướng lĩnh dậy điểm binh, liền thấy Vương gia của bọn họ đưa Vương phi ra ngoài...... Đội ngũ vận chuyển quân nhu phải vội quay về, trời chưa sáng đã phải xuất phát. Diệp Vân Đình đến theo bọn họ, vậy nên đã dậy từ sớm.
Lúc lên ngựa còn có chút buồn ngủ, mí mắt buồn ngủ díp lại, cáo biệt với Lý Phượng Kỳ.
Trong lòng Lý Phượng Kỳ có chút không nỡ, cơ hồ muốn mở miệng giữ người lại, nhưng lý trí lại ngăn hắn mở miệng, chỉ có thể nắm tay y dùng sức bóp nhẹ vài cái, nhỏ giọng dặn dò: “Trở về viết thư cho ta, ta sẽ mau chóng đánh hạ Ký Châu.”
Lời này bừa bãi cực kỳ, nếu để Ân Thừa Ngô nghe thấy, phỏng chừng lại bị chọc giận đến dậm chân.
Cố tình Diệp Vân Đình lại không cảm thấy vậy, y trịnh trọng gật gật đầu: “Ta ở Vị Châu chờ ngươi chiến thắng trở về.”
Hai người nói vội mấy câu, đội ngũ liền xuất phát. Diệp Vân Đình giục ngựa đi về phía trước, đi ra rất xa, quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn còn đứng nguyên tại chỗ, xa xa nhìn về phía này, thân ảnh bị ánh lửa bốn phía mạ lên đường cong mềm mại.
Đến tận khi người đi không nhìn thấy nữa, Lý Phượng Kỳ mới thu hồi ánh mắt. Khương Thuật chờ bên cạnh đã lâu tiến lên bẩm báo: “Đối diện tối hôm qua có động tĩnh, Ân Thừa Ngô sợ là nhịn không được nữa.”
Lý Phượng Kỳ nheo mắt suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/518994/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.