Chu Văn bí mật đi Lục Châu. Vì không để Dương Bất Vĩ phát hiện ra manh mối, bên ngoài lấy cớ nói mình đến trấn Chu Cú tiếp nhận mỏ vàng. Kỳ thật hắn sẽ vòng qua trấn Chu Cú, trực tiếp đến Lục Châu.
Mà Dương Bất Vĩ quả nhiên không phát hiện ra chỗ nào không đúng, sau khi Chu Văn đi được mấy ngày, gã tạm thời không có động tác gì. Ngược lại là ám vệ âm thầm theo dõi gã tới báo, nói là người liên hệ với Dương Bất Vĩ đã lặng lẽ ra khỏi thành, đến một thôn trang nhỏ ở ngoại thành. Trong thôn trang kia ước chừng có hơn hai mươi người, đều là tử sĩ.
Diệp Vân Đình liền suy đoán Dương Bất Vĩ đang tìm cơ hội động thủ.
Y cũng không vội, mỗi ngày vẫn như bình thường, ban ngày bận rộn công việc của chế y phường, thường thường lại cùng Chu Liệt ra ngoại thành tuần tra một vòng, xem xét tiến độ xây dựng. Chỉ còn chờ Dương Bất Vĩ ra tay.
Cứ như thế qua mấy ngày. Một ngày nọ, Diệp Vân Đình đang cùng Chu Liệt thương nghị việc an trí cho lưu dân như thế nào, liền nghe phía dưới tới báo, nói là lưu dân ở ngoại thành xảy ra xung đột, thậm chí còn có thương vong.
“Sao lại thế?” Diệp Vân Đình cả kinh, lập tức đứng dậy, ý bảo Chu Liệt việc an trí công việc cho lưu dân áp lại bàn sau, liền theo quan viên báo tin kia ra khỏi phủ Đô Đốc.
Việc xây dựng ở ngoại thành đang dần dần hoàn thiện, lưu dân cũng bắt đầu dàn xếp, nếu lại sinh ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xung-hi-trong-sinh/519002/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.