Khoảng thời gian đó giống như bị nhấn vào nút tua nhanh.
Thời gian bay quá nhanh.
Thẩm Phụ dọn tới đây, cùng cô ở cùng một chỗ, đồ đạc anh mang cũng không nhiều lắm.
Con rắn đen Mexico tìm người chuyên môn hỗ trợ nuôi nấng, anh không có cách nào mang theo nó lại đây, bởi vì Kiều Nguyễn sẽ bị dọa sợ.
Sở thích của anh quá mức âm u, thích động vật cũng vậy.
Người ta nói rằng người yêu với nhau phải thẳng thắn thành khẩn, nhưng những phương diện không tốt này, Thẩm Phụ không định để cho cô biết.
Mọi người đều có băn khoăn, anh cũng có.
Anh không hy vọng những việc này trở thành chướng ngại trong chuyện tình cảm của bọn họ, người khó khăn lắm mới theo đuổi được, anh không nỡ lại buông tay.
Kiều Nguyễn nói anh ngốc, nhà mình lớn như vậy không ở, lại đến đây chen chúc trong cái ổ nhỏ của cô.
Thẩm Phụ tươi cười ôn nhu ôm lấy cô: “Ngốc là em mới đúng.”
Nhà có rộng, cũng không bằng nơi có Kiều Nguyễn.
Có lẽ cô không biết, những ngày tháng không dám đi gặp cô trước kia, nhân sinh của anh có bao nhiêu bất lực và bàng hoàng.
Anh từ bỏ hết thảy, thậm chí không tiếc một lần nữa tham gia thi đại học.
Chính là vì ở lại bên cạnh cô, ở lại thành phố có cô.
Thích sẽ không khiến người ta trở nên tự ti, nhưng tự ti sẽ dẫn tới đoạn tình cảm này không có cách nào nói ra ngoài miệng.
Thật ra Thẩm Phụ không tự ti, anh là thiên chi kiêu tử, là thiên tài người người khen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuong-suon-mem/432328/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.