Buổi sáng khi y tỉnh lại thì bên ngoài mưa phùn đang rơi.
Nhạc Thu Hàn xoay người đứng lên, khoác ngoại y đi ra ngoài cửa, Lệnh Hồ Diêu đang đứng ở tiểu đình không xa xem Lệnh Hồ Tiêu tập võ. Nghe được tiếng vang từ phòng khách truyền đến, hắn vội vàng quay đầu lại. Mái tóc xám trắng có chút quật cường phi tán trên đôi vai rộng lớn mà gầy yếu, đôi mắt thâm thúy không còn vẻ lạnh lùng như trước mà lại ẩn hiện nhiều cảm xúc xa lạ, trong vui sướng mang theo khiểm cứu, trong quyến luyến lại có khiếp ý, cái loại cảm xúc u uẩn này làm cho tâm Nhạc Thu Hàn lại nhói đau.
“Hôm qua nghỉ ngơi hảo chứ?”
“Ngô.”
Lệnh Hồ Diêu bước về trước, đem vạt áo Nhạc Thu Hàn kéo lại, giọng nói trầm buồn, ”Thời tiết thay đổi, thực lạnh……”
Nhạc Thu Hàn nâng tay cầm lấy bàn tay lạnh giá của hắn, rõ ràng cảm giác được sự kháng cự của hắn, trong lòng giận dữ, ”Điều ngươi muốn nói với ta chỉ có như vậy?!”
Đứa nhỏ thông minh kia từ lúc Nhạc Thu Hàn xuất hiện cũng đã lặng lẽ rời đi, mảnh sân nằm tách biệt, ngoại trừ mấy khỏa Đường trúc cao ngất như trước táp táp trong mưa thì bốn phía yên tĩnh cực kì.
“Điều ngươi muốn nói với ta chỉ có như vậy?!”, thấy hắn trầm mặc, Nhạc Thu Hàn nắm tay lại rồi mở miệng.
“Thực xin lỗi.”, Lệnh Hồ Diêu không biết nên như thế nào đối mặt với đôi con ngươi sắc sảo kia, ”Ta vẫn luôn muốn nói với ngươi câu thực xin lỗi.”
Nhạc Thu Hàn từng bước lui lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuy-sau/371321/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.