“Buông hắn ra!”
Mấy người nọ nghe thấy tiếng tiêu đi vào trong viện. Nhâm Viên đi đến đoạt lấy Nhạc Thu Hàn từ ***g ngực Lệnh Hồ Diêu, lạnh lùng mở miệng, ”Ngươi không xứng chạm vào hắn!”
Trong lòng quýnh lên, hắn đưa tay muốn đoạt người lại cũng không nghĩ lại bị người hung hăng đánh một chưởng vào ngực, lui về phía sau vài bước, nâng đầu nhìn lên, nguyên lai là Vạn Sĩ Thương. Tên nam tử xưa nay gương mặt bất biến giờđây trong đôi mắt lại lộ thần sắc cuồng nộ, đứng chắn trước mặt hắn.
“Thương, ta đến!”, Phó Vô Thương rút ra trường kiếm tinh hồng, mị nhãn, ”Thu Hàn đã chịu không ít thống khổ, chúng ta mang hắn về!”
Ánh mắt Lệnh Hồ Diêu gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tái nhợt mà Nhâm Viên đang ôm trong lòng, không quan tâm đến xích phong kiếm sắc bén kềở cạnh sườn, chậm rãi mở miệng, ”Nhạc Thu Hàn.”
Nhạc Thu Hàn rốt cuộc quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên, nhợt nhạt nhìn Lệnh Hồ Diêu một hồi, nhếch môi tạo ra một nụ cười mà như không cườim, nhắm mắt lại, ”Tất cả không quan hệ gìđến hắn”
“Viên, giúp ta tìm người đem Tiêu Viễn hảo chôn cất được không?”
“Ân.”
Nhạc Thu Hàn thiển nhiên cười, chậm rãi cúi đầu. Nhâm Viên nhạ nHhng ôm lấy Nhạc Thu Hàn, xoay người đi đến nơi Thượng Quan Vu cùng Lưu Phong đứng cách đó không xa, ”Thu Hàn thúc dục chân khí làm cho ‘Đoạn Hồn’ mạnh mẽ rót vào phế phủ, Vu……”
“Ta biết.”, Thượng Quan Vu ngẩng đầu thản nhiên nhìn thẳng vào con ngươi của Lệnh Hồ Diêu, thở dài một hơi, ”Thương,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuy-sau/371323/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.