Editor: ChieuNinh_dd.
Sau khi Allen dốc hết tâm huyết hoàn hảo làm ra bốn cái bàn xát thì Liễu Thư mới buông tha hắn, sau đó vui rạo rực ôm ba cái bàn xát khác đi tặng lễ, thú nhân cũng chỉ có thể nhận mệnh theo ở phía sau, vẻ mặt đau khổ.
"Ha ha, đây là cái bàn xát, ừ, cảm giác xác thực không tệ." Kathy thu được lễ vật vuốt khe rãnh mặt trên, cười thực ý vị thâm trường, Abby ở một bên đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, lặng lẽ tới gần Allen, đưa tay chọc chọc hắn.
"Ai, sao lại thế này?"
"Hả, đó kêu cái bàn chà xát quần áo." Tạm thời Allen còn không biết tác dụng cụ thể cái bàn xát này, nói thực thản nhiên, ừ, hy vọng bọn nó như thế nào cũng sẽ như thế.
"Chà xát quần áo? Giặt quần áo hả?" Tên này rất dễ phân biệt, nghe cũng có thể nghe ra được có liên quan cùng quần áo, nhếch mày cười xấu xa: "Đây đều là cậu làm à, ồ, thế nào lại chọc giống cái nhà cậu rồi?" Thực dễ nhìn ra Allen uể oải.
Nghiêng liếc mắt nhìn Abby một cái, Liễu Thư ngưng hẳn nói chuyện phiếm cùng Kathy, một phen sải bước qua khoát tay Allen, cười vô cùng sáng lạn nói với Kathy: "Diệu dụng cái bàn xát này lần trước cũng đã nói với cậu rồi, nhớ rõ thí nghiệm một chút há, tuyệt đối là vật gia dụng tốt."
Ôm cái bàn xát thẳng gật đầu, Kathy cũng là dáng vẻ vui vẻ vì mình nhặt được bảo, nhìn bộ dạng như có như không liếc mắt một cái như vậy Abby lại càng không hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-bo-lac-nguyen-thuy/941820/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.