Những lời của Đường Tự vừa dứt, Bùi Hành Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.
Lúc này, Đường Tự mới nhìn rõ gương mặt của Bùi Hành Vũ.
Ngũ quan của anh ta sắc nét, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ngàn năm không gợn sóng. Sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Khi anh khẽ ngẩng đầu, góc cạnh cằm hoàn mỹ lộ ra, mang đến cảm giác thanh thoát nhưng lại vô cùng xa cách.
Thế nhưng, đối với Đường Tự, khái niệm về đẹp hay xấu của loài người gần như bằng không, cậu không thể đánh giá được Bùi Hành Vũ rốt cuộc là đẹp hay khó coi, chỉ cảm nhận rằng người này mang lại một cảm giác... thoải mái.
Trong suốt ngàn năm tu luyện trên núi, số lần cậu gặp con người đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa vì hình thái đặc biệt của mình, Đường Tự luôn phải lẩn tránh loài người.
Tất nhiên, nguyên chủ "Đường Tự" đã sống 23 năm làm người, cậu ta có tiêu chuẩn thẩm mỹ riêng của mình. Đường Tự cũng kế thừa ký ức ấy, nhưng trong những ký ức đó, "Đường Tự" lại luôn cảm thấy sợ hãi Bùi Hành Vũ.
Dưới sự áp đặt của nỗi sợ, hình ảnh Bùi Hành Vũ trong trí nhớ của "Đường Tự" luôn hiện lên với vẻ mặt hung dữ, đáng sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Chính vì vậy, trong tâm trí của "Đường Tự", một công thức được hình thành: Bùi Hành Vũ = hung dữ = xấu xí.
Công thức ấy theo cậu suốt một khoảng thời gian dài, đến mức về sau Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-sau-khi-vai-ac-pha-san/2742941/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.