Người của Phạm Vệ Lăng và người của Trần Phong Lâm đánh nhau túi bụi, giữa trận loạn lạc, Thẩm Uyển nôn nóng tìm bóng dáng của Phạm Vệ Lăng ở xung quanh.
“Tẩu tử! Cẩn thận!” Một bóng người nhào tới, làm Thẩm Uyển bổ nhào xuống đất, y phục màu trắng nháy mắt nhuộm thành màu đỏ.
“Phạm Vệ Ninh? Ca ca ngươi đâu?”
“Ca ca ta ở tẩm cung của hoàng đế, rất an toàn, ngươi mau trốn đi!”
Thẩm Uyển gật đầu: “Ngươi cẩn thận, chi viện rất nhanh sẽ đến!”
Chi viện? Phạm Vệ Ninh không rảnh để suy nghĩ, đá văng một binh lính nhào đến, một đao đâm vào ngực hắn, máu tươi nháy mắt giống như nước lũ được mở phanh tuôn ra ngoài.
“Xông lên…” Bỗng nhiên một đám người che mặt, mặc đồ trắng xông vào chiến trường, đám người vô cùng hung mãnh, vừa nhìn đã biết là cao thủ có thể lấy một chọi mười.
Không có người chú ý đến một nữ tử yếu đuối như Thẩm Uyển, nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, men theo góc tường đi về hướng tẩm cung…
——
“Thì ra là thế… Thì ra là thế…” Phạm Vũ Công lau khóe mắt, hắn tuyệt đối không nghĩ đến, bốn nhi tử còn lại của mình lại không có một người đối xử thật lòng thật dạ với hắn! Tất cả đều đang ngấm ngầm mưu tính ngôi vị hoàng đế của mình, trong lòng một mảnh hoang vắng, tay chân cũng không ngừng run rẩy, “Một đám các ngươi… Đều nghĩ mưu quyền soán vị!”
“Không dám.” Phạm Vệ Lăng đứng ở trước mặt hắn, bóng dáng cao lớn bao phủ cơ thể còng lưng của hắn, “Ta chỉ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thanh-lau-thanh-dau-bang/486845/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.