Editor: Sunie
Thẩm Uyển choáng váng, dư âm cao trào trong cơ thể vẫn đang vang vọng, dường như lúc nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, lại có thể nghe tiếng mưa rơi rõ ràng ngoài cửa sổ. Mở mắt ra lần nữa, trong một vùng tối tăm, nam tử kia sớm đã mặc xiêm y xong, ngồi thẳng ở trên ghế, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế."
Thấy Thẩm Uyển tỉnh lại, hắn lập tức bịt miếng vải đen lên: "Không có gì."
"Cái nghề này của ngươi, rất nguy hiểm đi? Phải giết người sao?"
Nghề? Phạm Vệ Lăng liếc mắt nhìn Thẩm Uyển ở trên giường, nha đầu này cho rằng hắn làm cái gì? Một sát thủ giang hồ cầm tiền của người khác để thay người khác tiêu trừ tai họa?
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Giết."
Thẩm Uyển vẫn gật đầu, rất lâu mới nói: "Vậy... Ngươi phải cẩn thận hơn một chút, bảo vệ tốt cho bản thân."
Dưới tấm vải che mặt màu đen, môi mỏng nhếch lên, nha đầu ngốc này đang lo lắng cho hắn, hắn đáp lại một câu: "Yên tâm." Hắn học từ sư phụ ở Thanh Sơn, trên đời này người địch nổi hắn, không vượt quá một bàn tay.
Thẩm Uyển nhặt đai trinh tiết rơi ở cuối giường, vì không muốn vị công tử kia sinh lòng nghi ngờ, nàng đành phải ngoan ngoãn mặc vào, thời điểm sắp cài khóa bỗng nhiên nhớ đến cái gì.
"Chìa khóa kia của ngươi, có thể cho ta một cái không."
Đương nhiên Phạm Vệ Lăng biết bàn tính như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thanh-lau-thanh-dau-bang/486883/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.