Lý Đoan Ngọc nhẹ lắc đầu, giọng nói tuy ôn hòa nhưng không thiếu phần kiên quyết:
“Cha mẹ không thể đi cùng con được, Dạng Dạng à. Đơn vị vẫn còn công việc, không thể rời khỏi lúc này. Đợi mọi việc thu xếp ổn thỏa, mẹ sẽ nhờ các anh đưa con về.”
Một câu “đưa về” nghe qua tưởng chỉ là lời dỗ dành, nhưng rơi vào tai Phương Tri Ý lại như tiếng chuông báo động vọng giữa đồng hoang vắng. Cô biết rõ đây là một quyển sách, một kịch bản đã được sắp sẵn — mà kết cục lại là bi thương tan nát. Nếu không thể nghịch chuyển, nếu vẫn bước theo vết xe đổ như trong nguyên tác… vậy tai họa liệu có ập xuống ngay trên con đường trở về ấy?
Ý nghĩ ấy như lưỡi dao mảnh, lạnh lẽo, cứa vào đáy lòng khiến cô bất giác rùng mình.
Lý Đoan Ngọc nhận ra thân thể con gái khẽ run lên, trong lòng thắt lại. Bà siết chặt tay con gái, nghĩ rằng con sợ vùng Tây Bắc xa xôi. Cũng phải thôi, trong nhận thức của người dân lúc bấy giờ, Tây Bắc là nơi gió cát mịt mù, khí hậu khắc nghiệt, đồng hoang rừng thẳm, thiếu ăn thiếu mặc, là nơi mà bao thanh niên trí thức bị hạ phóng đều e ngại.
Bà dịu dàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán con, trong ánh mắt thoáng qua một tia xót xa, nhẹ giọng trấn an con :
“Dạng Dạng, ngoan , đừng sợ. Các anh sẽ chăm sóc con thật tốt. Khi con còn nhỏ , anh trai từng tự mình lặn xuống sông Nam Thành để bắt cá bồi bổ cho con đấy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/2879990/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.