Trong lòng đang căng thẳng, thấy anh chịu phối hợp, ánh mắt Phương Tri Ý cũng dần dịu lại. Nhưng khi lớp áo được cởi ra, nhìn thấy trên ngực và bụng anh chi chít vết bầm xanh tím, cô vẫn không kìm được run rẩy. Bàn tay run run đặt lên lồng ngực anh, hơi lạnh mùa đông từ ngón tay truyền qua, chạm vào thân thể ấm áp của anh, trái lại lại khiến Bùi Từ cảm thấy dễ chịu, như được xoa dịu.
Bất quá lúc này, anh nào còn dám có chút tâm tư kiều diễm gì, bởi vì nước mắt vợ yêu đã sắp rơi xuống.
"Có đau không? Sao lại bị thương thế này?" Phương Tri Ý nhìn vùng da bầm tím đã ngả vàng, xem ra vết thương này đã rất lâu rồi.
“Có đau không? Rốt cuộc sao lại bị thương thành thế này?” – giọng Phương Tri Ý run rẩy, ánh mắt dán chặt vào những mảng ứ thanh trải rộng trên ngực và bụng chồng. Da thịt quanh đó đã chuyển sang sắc vàng nhợt, hiển nhiên vết thương này không phải mới hôm nay, mà đã chịu đựng từ lâu.
Cô lại nhớ tới vừa rồi, lúc anh nhìn thấy cô căn bản không dám chạy lại ôm cô như thường ngày, càng chứng minh vết thương ở ngực chính là nội thương. Nghĩ đến đó, lòng Phương Tri Ý thắt lại, vừa đau vừa sợ, bàn tay run run không dám dùng sức, sợ chạm vào mà khiến anh thêm đau.
Cô vốn là kỹ sư thiết kế máy bay, nên rất rõ có vô số nguyên nhân có thể gây thương tích cho phi công. Nhưng loại chấn thương như thế này thì chỉ chứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/2881284/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.