Phương Tri Ý cùng tổng kỹ sư không kịp chờ đợi, lập tức lên xe lao thẳng về khu vực đường băng. Khi vừa tới nơi, cảnh tượng đập vào mắt khiến cô gần như chết lặng — bánh trước máy bay đã bị mài xước nghiêm trọng, từng vệt kim loại kéo dài trên mặt đường băng như vết thương còn rỉ máu.
Cả cơ thể cô cứng đờ, tim như bị bóp nghẹt. Hai chân nặng trĩu như bị đổ chì, đứng cũng không vững. Cô há miệng định gọi tên anh, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra nổi một âm thanh.
Đúng lúc ấy, bóng dáng quen thuộc bước ra từ khoang lái. Bùi Từ, toàn thân vẫn nguyên vẹn. Chỉ khi nhìn thấy anh, trái tim Phương Tri Ý mới như được giải thoát khỏi gọng kìm.
Anh không chần chừ, vừa đi về phía vợ vừa báo cáo ngắn gọn, giọng nói vẫn bình tĩnh : Trong lúc hạ cánh, ngay khi bánh phụ chạm đường băng, máy bay rung lắc dữ dội. Một bộ phận bảng điều khiển bị vỡ rời. Vì phải tập trung quan sát độ cao cùng tình hình bên ngoài, anh không kịp theo dõi biến đổi trên bảng… may mắn là đã xử lý kịp.
Bùi Từ tường thuật lại toàn bộ sự cố. Trong mắt người ngoài, khoảnh khắc ấy như cận kề cái chết, nhưng với một phi công thử nghiệm, hiểm nguy lại chính là phần tất yếu của công việc. Họ lấy sinh mệnh để thẩm định từng chi tiết kỹ thuật, dùng xương máu để đổi lấy số liệu chuẩn xác. Đó không phải sự mạo hiểm mù quáng, mà là trách nhiệm, là sứ mệnh.
Phương Tri Ý lặng người.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/2882240/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.