“Phó chính ủy Tôn.” Bùi Từ đáp lại.
Tôn Tông Quần nhìn tiểu Điềm Điềm trong lòng Bùi Từ: “Đây là con gái cậu à?”
Bùi Từ gật đầu: “Vâng, đây là con gái tôi, vợ tôi đưa con bé đến thăm tôi.”
Phương Tri Ý mỉm cười chào hỏi Tôn Tông Quần. Sau đó, cô bảo tiểu Điềm Điềm chào hỏi. Tiểu Điềm Điềm vốn dạn dĩ, nghe mẹ nói thì mạnh dạn cất tiếng: “Chào chú ạ, cháu là tiểu Điềm Điềm.”
Tôn Tông Quần nghe giọng nói trong trẻo của cô bé, vui vẻ đáp lại: “Tiểu Điềm Điềm, chào cháu. Chú là chú Tôn, ở ngay nhà bên cạnh. Nhà chú cũng có một em gái, cuối tuần chú đưa em ấy sang nhà cháu chơi được không?”
“Vâng ạ! Lúc đấy cháu sẽ cho em ấy chơi đồ chơi mới của cháu.”
Tôn Tông Quần đi theo gia đình Bùi Từ vào văn phòng. Anh ta giải thích về việc tối qua không có ở nhà. Phương Tri Ý cười, không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà Tôn Tông Quần cũng phải cố tình đến giải thích.
“Hay là thế này, cuối tuần này vợ tôi cũng nghỉ học, hai nhà chúng ta gặp nhau một bữa. Vợ tôi và đồng chí Phương trạc tuổi nhau, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói. Sau này đều là hàng xóm cả, hai người mới đến Bắc Thành, để vợ tôi dẫn đồng chí đi làm quen với thành phố.”
"Cảm ơn phó chính ủy Tôn." Phương Tri Ý thấy Tôn Tông Quần rất nhiệt tình, nên không từ chối thiện ý của anh ta.
Tôn Tông Quần đến để tìm Bùi Từ, mà Bùi Từ còn phải ra sân huấn luyện. Anh dẫn vợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-thap-nien-70-my-nhan-om-yeu-ga-cho-quan-nhan-soai-khi/2882251/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.