Từ Ca nhịn không được cười khanh khách, nhẹ nhàng kéo tóc Đại Xà ngăn cản: "Khoan hồng cho người thành khẩn, nghiêm trị kẻ chống đối."
"Đi tuần tra bộ lạc, mùa mưa sắp kết thúc rồi, gần bộ lạc có rất nhiều thú nhân lang thang. Bọn chúng thừa dịp ban đêm đánh lén, ta cùng Hổ Ký đuổi bọn họ đi, đợi thú nhân trong bộ lạc đồng ý, ta có thể cùng em đi đến bộ lạc rồi."
Xà Khí gác lên vai Từ Ca, giải thích với cô.
Từ Ca hiểu rồi, giơ tay lên: "Em đi cùng anh."
"Không được."
Xà Khí bất lực, hắn chính là sợ như vậy mới giấu Từ Ca lén đi. Một là mùa mưa kết thúc bộ lạc rất nguy hiểm, hai là thú nhân chán ghét hắn, hắn sợ Từ Ca vì hắn mà đau lòng.
"Tại sao?" Từ Ca lắc lư thân mình, bất mãn bĩu môi.
Xà Khí nghiêm túc nói với Từ Ca: "Nguy hiểm."
"Em ở một mình cũng rất nguy hiểm mà!"
Xà Khí nghe Từ Ca nói như sắp khóc, vội vàng lắp bắp giải thích với cô: "Không nguy hiểm, đây là hậu sơn của bộ lạc, bọn họ không vào được. Hơn nữa nơi này có mùi của ta, cũng sẽ không có dã thú đến gần."
Cuối cùng Xà Khí cũng không đồng ý, Từ Ca tức giận hất tay hắn đang đặt ở bên hông mình ra, quay lưng về phía Đại Xà giận dỗi.
Xà Khí chỉ đành dùng đuôi quấn lấy bắp chân không bị thương của Từ Ca, ấm ức giúp Từ Ca đắp kín da thú.
Gió lạnh thấu xương thổi đến đau người, bầu trời lất phất bông tuyết óng ánh, Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-den-the-gioi-thu-nhan-ta-bi-mot-con-ran-lon-nuoi-duong/1021045/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.