Edit: Tiểu Lăng
Beta: rinnina
Roẹt roẹt, tiếng vải bị xé rách.
Thiên Thảo hoảng sợ nhìn Nguyễn Tây, kêu to: “Cô, cô ơi, dượng điên rồi!”
Cô của Thiên Thảo tiến tới, nhìn hành động của Nguyễn Tây, cũng khiếp sợ không sao tả được: “Anh xé tấm chống bụi cho piano làm gì?”
“Tấm này vốn định dùng cho buổi diễn tối nay.” Nguyễn Tây trải tấm vải bị xé thành hai nửa ra, một nửa là chữ ký của các nghệ sĩ piano có tiếng trong làng nhạc cổ điển, một nửa lại bị ngấm một vết mực lớn.
Nghe nói là dùng để diễn, cô Thiên Thảo hiểu, không thể mang vải dính mực đi diễn cho người ta chứ? Nên tấm vải chống bụi piano rất có ý nghĩa này đã bị Nguyễn Tây xé mất, chỉ để lại phần có chữ ký.
Thiên Thảo hơi chột dạ, nói cháu sai rồi, cướp phần vải ngấm mực kia chạy đi. Lúc Nguyễn Tây nổi giận, không thể nhìn thẳng vào mắt anh ta =”= Thật ra là cô cố ý đổ mực lên, vì trước đó trên tấm vải có một số thứ khác.
Trước kia ở đây vẫn luôn cử hành ngày hội giao lưu âm nhạc, Nguyễn Tây rất luôn biết ra lệnh, bảo cô đi xin chữ ký của tất cả những nghệ sĩ âm nhạc tham gia ngày hội để dùng cho buổi diễn bế mạc vào buổi tối. Thiên Thảo đi xin xong thì mệt như chó, vừa mệt mỏi vừa ấm ức chạy về nghỉ ngơi, quăng đại tấm vải chống bụi piano đầy chữ ký kia ra.
Rồi qua cửa sổ, cô nhìn thấy có một cô gái đang định quyến rũ Nghiêm Húc! Đúng là! Ngày hội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-av-so-tay-sinh-ton-cua-nu-chu/424853/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.