5000 năm sau khi thế giới hình thành, vẫn không có bất cứ dấu hiệu của sinh vật sống nào ngoài cây cối.
Vô Minh đang ở phía tây, hắn đã đi về phía tây khoảng 150 năm rồi, nhưng vẫn không có dấu hiệu của bất kì thứ gì là sinh vật sống.
Hắn biết 5000 năm là quá ít. Trái ngược với đó thì thực vật đang phát triển một cách ngang ngược ở thế giới này.
Mỗi lần hắn đi hai mươi dặm là phải ngừng chân vì phát hiện một loại thực vật mới, để thoả mãn thú vui chán ngất của mình hắn phải ngưng chân lại làm thí nghiệm.
Muốn hỏi là thí nghiệm gì ư? Tất nhiên là lấy thân thể làm thí nghiệm rồi, và kết quả của những lần thí nghiệm ấy thì đa số khá là bi thảm.
Đừng hiểu lầm, không phải thứ gì mới hắn cũng phải thử, phải là những thứ có hiệu ứng đi kèm hắn mới hứng thú.
Như một lần, hắn tìm thấy một đóa hoa trắng toát ra hàn sương cực lạnh, trong vòng 5 dặm quanh đóa hoa đều bị kết băng.
Hắn khuyên với lòng mình là đừng đến gần, nhưng bước chân thì vẫn cứ bước liên tục.
Khi hắn vừa bước vào ranh giới 5 dặm, thứ gì đến cũng đến, hắn bị đóng băng ngay lập tức, một cơn gió nhẹ thoáng qua làm cơ thể hắn biến thành sương băng tan vào không khí.
Khi hắn tỉnh dậy đã cách đóa hóa 20 dặm bên ngoài với khuôn mặt như vừa dẫm phải phân vậy.
Không phải lúc nào cũng thất bại thảm hại.
Hắn đã từng bất gặp một ngọn cỏ khá là dị, không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-bat-tu/1645701/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.