Triệu Minh An cảm thấy mình như đang ở trong một không gian chật trội vô cùng, có lẽ đây là âm phủ, cũng phải thôi bởi cô đã tự tử, cô coi thường mạng sống của mình.
- ----------------------------
Nếu đây là địa ngục thì cũng không phải là quá tệ, ta sẽ không phải chịu đựng nỗi đau ấy nữa không phải dằn vặt bản thân và có thể gặp lại cha mẹ. Nhưng hình như không phải, ta nghe thấy tiếng thở dồn dập của như đang sinh nở còn có âm thanh của người phụ nữ trung niên đang nài nỉ:
- Phu nhân mạnh nên xíu nữa sắp ra rồi. Ráng lên, ráng lên xíu nữa.
Thì ra không gian chật hẹp này chính là trong bụng của người phụ nữ đang sinh, chẳng lẽ ta đầu thai rồi sao? Hay là ta xuyên không giống như trong tiểu thuyết??
Một tiếng hét thật lớn của người phụ nữ, thế là ta ra đời, ta khóc thật lớn cho giống những đứa trẻ bình thường khác. Tiếng Oa...Oa...Oa... của ta vang lên khắp gian phòng. Bà mụ lớn tiếng la lớn lên:
- Là một nam hài tử, phu nhân ngài xem này.
Rồi bà mụ quay lưng ra ngoài gọi người vào. Người phụ nữ xinh đẹp ôm ta vào lòng, ta nhìn thấy dung nhan nàng giống với mẹ ta hồi còn trẻ không khỏi vui mừng và hạnh phúc mà quên mất mình là nam không phải nữ. Ta hi vọng người bước vào cũng là cha của ta, ngước nhìn ra cửa một người thanh niên trẻ bước vào, vóc dáng khỏe mạnh, khuôn mặt là cha ta. Ta vô cùng cảm tạ trời đất đã cho mình một cơ hội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-gap-nu-phan-nam-trang/1334456/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.