Thời điểm Đình Nguyệt Hy tỉnh lại đã là rạng sáng, mặt trời cũng đã tỏa ra những tia sáng yếu ớt vào khung cửa sổ, phòng sinh đã sớm dọn dẹp xong, nàng vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy Tống Như Quỳnh ở bên cạnh coi chừng.
"Nương nương, người tỉnh rồi!" Tống Như Quỳnh rất vui vẻ.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, không thấy tiểu bảo bối, nhịn không được lo lắng hỏi: "Tiểu hoàng tử đâu? Đi đâu rồi hả?" Nói xong lại chuẩn bị đứng dậy đi tìm.
Tống Như Quỳnh vội vàng cản nàng lại, giúp nàng đắp lại chăn, trấn an nói: "Tiểu hoàng tử rất tốt, uống sữa xong đã ngủ thiếp đi ở phòng bên, có nhũ mẫu cùng Đàn Diệp Hương trông chừng, nương nương không cần lo lắng, nếu nương nương muốn gặp tiểu hoàng tử, nô tỳ đi ôm qua cho người nhìn một lát."
Đình Nguyệt Hy vội vàng gật đầu, sai nàng ta đi nhanh một chút.
Rất nhanh, Tống Như Quỳnh đã ôm Ngũ hoàng tử đem đến đây.
Đình Nguyệt Hy nhìn tiểu bảo bối do chính mình vất vả sinh ra, nhỏ nhỏ mềm mềm, trong lòng một mảnh nhu hòa, cảm giác làm mẹ thật kì diệu.
Đón đứa bé thật cẩn thận từ trong tay Tống Như Quỳnh ôm vào trong ngực.
Trong khăn bông dày bọc tiểu bảo bối ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cái miệng chúm chím đo đỏ khẽ nhếch, hai tay nhỏ bé hơi hơi nắm lại, cực kỳ đáng yêu, Đình Nguyệt Hy không nhịn được cúi đầu, khẽ cúi đầu hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của đứa bé, trong lòng tràn đầy nhu tình.
"Nương nương, người sinh hài tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-hoang-de-hay-mau-quy-phuc-ta/1675351/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.