Vạn Hoa cung sớm đã trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc lóc của các cung nhân vang lên, chỉ có Tống Như Quỳnh là dẫn theo Đàn Diệp Hương giúp nàng thu dọn đồ đạc, bên ngoài, Bang Dạ đã chuẩn bị sẵn mã xa.
Đình Nguyệt Hy ngẩn ngơ ngồi bên cửa sổ, khẽ phe phẩy cây quạt trong tay.
Đàn Diệp Hương sắp xếp xong mấy bộ đồ quan trọng mặc trong tận bốn mùa.
Tống Như Quỳnh chỉ khẽ lắc đầu, cầm lấy chiếc lược sừng tê và hộp đựng đồ phấn son, trang sức mà nàng thường dùng trên bàn trang điểm, khẽ cất tiếng thở dài, sống mũi cũng có chút cay cay, "Nương nương, rõ ràng là do ả cung nữ kia nói năng xằng bậy, tại sao người không tranh cãi đến cùng? Lại muốn chịu khổ cực bị đày tới lãnh cung tên Vô Tâm điện đó?"
"Không sao." Đình Nguyệt Hy thoáng lắc nhẹ đầu, "Như ta đã nói trước đó, người đang làm trời đang nhìn, rồi sẽ có ngày Liên Thược Diễn kia phải chịu nỗi nhục nhã lớn hơn ta lúc này..."
Giọng nói của nàng tuy rằng rất nhẹ nhưng lại khiến cho Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương đều đồng loạt lạnh cả sống lưng, quả nhiên, một khi nương nương nhà các nàng đã ghi hận thì sẽ vô cùng đáng sợ.Cũng đúng thôi, bởi vì...!
Nàng đã tính toán hết cả rồi.
Đương lúc thu dọn đồ đạc,Lãng Nhạ bước vào: "Đình Nguyệt Hy, mã xa và thuyền đã chuẩn bị xong, ngươi hãy mau chóng khởi hành đi thôi."
Đình Nguyệt Hy không nói gì, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Chưa gì đã nóng vội muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-hoang-de-hay-mau-quy-phuc-ta/1675385/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.