Giờ đây trong sương phòng chỉ còn lại hai người. Đôi mục quang của Tứớc Thiên nhìn gương mặt của Trương Dạ Yến ôn nhu nói, nàng để ta được ở bên giúp nàng, ta thật sự lo lắng cho nàng. _Trương Dạ Yến: nghe lời nói từ miệng của một vương gia cao cao tại thượng, giờ đây sao mà ấm áp quá, ngước nhìn vào đôi mục quang của hắn trong lòng không nở chối từ hắn, Dạ Yến gật đầu đồng ý, nhưng kèm theo một điều, ngài phải bịt mắt lại, nếu không đồng ý, ngài cứ ra ngoài không phiền ngài giúp Dạ Yến nói.Tứớc Thiên châu mày hơi khó chịu, nhưng vì lo cho sức khỏe của nàng hắn gật đầu, được ta theo ý nàng.
Một khắc trôi qua kỳ Lôi bước vào phòng, trên tay cầm theo những thứ Dạ Yến cần, đua tay vào tay áo Kỳ Lôi lấy ra một lọ nhỏ đua cho Tứớc Thiên,vương huynh đây là thuốc giảm mạnh nhất mà đệ bào chế, một lần chỉ được uống hai viên thôi, nhận lấy thuốc Tứớc Thiên gật đầu đáp ừ ta biết rồi đa tạ biểu đệ, Kỳ Lôi cười nói đệ sang sương phòng kế bên nghĩ ngơi, có việc gì huynh cứ gọi đệ,ừ đệ đi nghĩ đi Tứớc Thiên nói, xong lời Kỳ Lôi cuối chào rồi lui ra.
_Trương Dạ Yến:ngài đỡ ta sang cái ghế dài đằng kia dùm nhé, nghe nàng nói Tứớc Thiên vội vàng bế ngang nàng lên, ôm nàng trọn vào trong lòng, hắn cảm nhận sao nàng gầy đi mấy cân,so với lần hắn cứu nàng bên đường, trong lòng hắn một cổ chua xót dân lên,đến bên ghế dài đặt nàng nhẹ nhàng xuống, quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-qua-gap-chan-tinh/589327/chuong-5-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.