Trên sân khấu tối đen, một nữ hoa đán mặc trang phục trắng điểm hồng đang đứng ở giữa sân khấu, vung tay áo trắng muốt, ánh mắt nhướng cao và mỉm cười.
Dưới khán đài, dòng người chen chúc xô đẩy, tất cả đều đang xem cô biểu diễn.
Không gian yên tĩnh như bị nhấn nút tạm dừng.
Nữ hoa đán vung tay áo, tiếng hát du dương vang lên từ bóng tối trên sân khấu.
"Nửa che mặt, sương giáng sa, đào hồng phai, sông hà đỏ thắm, người nhặt thoa sẽ bạc mệnh, thoa biếm giới Lạc Dương..."
Bên ngoài rừng trúc im ắng như tờ.
Trời đã hoàn toàn tối đen.
Cách đó không xa có một quán tư nhân ven biển, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng mặt cỏ, những chú chó lông vàng liên tục sủa về phía rừng trúc.
Sở Nguyệt Nịnh cầm la bàn và kiếm gỗ đào, đi theo Vu Phi Dương đến đây.
"Mỗi lần tôi hẹn hò với Đan Đan đều ở đây." Vu Phi Dương chỉ vào phía trước rừng trúc.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào rừng trúc, một luồng khí đen nhàn nhạt bao trùm, như có một cái lồng vô hình giam giữ nơi đây. Khí đen đều đặn phân bố trong rừng trúc mà không lan ra xung quanh.
Nói cách khác, ngoài khu rừng trúc này ra, nó không gây hại cho những người khác.
"Có ý tứ."
Có vẻ như bên trong đã biết cô đến.
Vừa bước vào rừng trúc.
Tiếng chó sủa, tiếng sóng biển đều biến mất, không gian yên tĩnh đến mức không nghe được bất kỳ tiếng động nào, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập đầy lo lắng của Vu Phi Dương.
Như bước ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/2702915/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.