Thật ra trước đây Lương Hữu Tiêu đã từng nghĩ tới chuyện sáp ong.
Cảm thấy cửa hàng son phấn mà hai người làm ra cũng không đi đâu đến đâu, vì vậy tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng Lương Hữu Tiêu cũng không để ở trong lòng.
Hiện tại nghe ý kiến của Thời Khanh Lạc, nếu có thể làm cho nhiều bá tành nuôi ong mật tại nhà, vậy không cần lo lắng vấn đề sáp ong.
Lương Hữu Tiêu phát hiện việc này tuyệt đối có thể mang lại một lợi nhuận khổng lồ, rốt cuộc kiếm tiền từ nữ nhân vẫn là dễ kiếm nhất, ở khoản mua đồ trang điểm, nữ nhân có thể bỏ ra một số tiền không nhỏ.
Mẹ ruột của Lương Hữu Tiêu chính là ví dụ chính xác nhất.
Tịch Dung cùng Thời Khanh Lạc đồng thời quay đầu nói: "Không mang theo."
Lương Hữu Tiêu "............." Thời Khanh Lạc cũng học tật xấu này từ cọp mẹ rồi.
Không đúng, hai người này ai cũng là cọp mẹ, một người là tiểu cọp mẹ, một người là đại cọp mẹ, hừ!
Hề Duệ vui sướng khi người gặp họa nói: "Ha ha, huynh cũng có ngày hôm nay."
Hề Duệ tiến lại gần nói: "Ta không cần các ngươi mang ta theo, chẳng qua nếu như các ngươi chế tạo thành công bộ son môi, đến lúc đó nhớ cho ta mấy bộ."
Dỗ dành đám lão thái thái và thân nường ở phủ Quốc công, đó là chuyện cần thiết.
Thời Khanh Lạc ném cho Hề Duệ một ánh mắt ngươi thật không tệ, "Hoàn toàn không thành vấn đề."
"Xem xét ở lòng hiếu thảo của ngươi, chúng ta sẽ tặng ngươi mấy bộ miễn phí."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/1195377/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.