Vì thế người hai bên không hẹn mà cùng tập kích đối phương, hiển nhiên trước khi tới hai người đều đã chuẩn bị tốt muốn độc chiếm kho báu.
Tiêu Hàn Tranh cho Thời Khanh Lạc một ánh mắt, mang theo nàng tránh né hai người loạn chiến, đứng ở một góc xem kịch.
Thời Khanh Lạc cố ý hỏi hắn: "Chàng nói xem bọn họ bên nào sẽ thắng?”
Tiêu Hàn Tranh ý vị thâm trường nói: "Ta đoán không bên nào thằng.”
Thời Khanh Lạc giả vờ ngoài ý muốn hỏi: "Vậy ai sẽ thắng? Hoặc là nói bọn họ đều sẽ thua? "
Lời nói của hai người cũng không có hạ thấp thanh âm, nơi này lại là nội thất trống trải, nói chuyện còn có một chút vọng lại.
Bởi vậy ngoại trừ thanh âm đánh nhau ra, tất cả mọi người đều nghe được hai người đối thoại.
Lương Vũ Thuân đang cầm một thanh kiếm, nhưng không tự mình đi lên đánh, nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh.
Gã mở miệng hỏi: "Tiêu đại nhân, ngươi không cho rằng bổn vương sẽ thắng sao?”
Tiêu Hàn Tranh hỏi ngược lại: "Vương gia chẳng lẽ không biết con bọ ngựa đang bắt ve sầu, chim hoàng tước ở phía sau sao? "
Công chúa tiền triều nghe nói như vậy quay đầu nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh: "Ý của ngươi là, ta và Cẩm vương là ve sầu và bọ ngựa sao?”
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Công chúa quả nhiên thông minh, không hổ nương tử ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu. "
Công chúa tiền triều: "..." Ai thèm muốn nương tử ngươi ngưỡng mộ.
Nàng nhướng mày: "Ngươi đừng nói cho ta biết, các ngươi là hoàng tước.”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/1196336/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.