Đương nhiên chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, tối hôm đó, Lê Thanh Chấp chỉ nghĩ đến chuyện của Trương Xú Tiền.
Ngày hôm sau, vốn dĩ Lê Thanh Chấp không định đến huyện thành, muốn ở nhà viết sách, dạy dỗ con cái.
Nhưng chuyện Kim Tiểu Thụ bị đánh… Sáng sớm hôm sau, Lê Thanh Chấp vẫn theo Kim Tiểu Diệp đến huyện thành như thường lệ.
Hôm trước, khi Lê Thanh Chấp đến gặp Chu Tầm Miểu, hắn đã mang theo bản thảo mới viết của mình, trong đó có hai vạn chữ, viết về câu chuyện phá án của quan huyện Cẩu.
Sau khi Chu Tầm Miểu xem xong lập tức tìm người giúp sao chép, đến hôm qua, người đó đã sao chép được hơn phân nửa.
Sáng nay, bản thảo này hẳn là có thể sao chép xong... Lê Thanh Chấp dự định chiều nay sẽ cầm bản thảo này đi bái kiến quan huyện Cẩu.
Hắn không nói chuyện này cho Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ biết, chỉ nói mình phải đến trường học.
"Tỷ phu, huynh đã lớn tuổi như vậy rồi, vì sao còn muốn đến trường học chữ?" Kim Tiểu Thụ hỏi.
"Học tập không liên quan đến tuổi tác, chỉ cần xem bản thân có thích hay không, có ích lợi cho mình hay không." Lê Thanh Chấp đáp.
"Vậy tỷ phu đến trường học chữ có ích lợi gì?" Kim Tiểu Thụ hỏi, tỷ phu của hắn đã biết sao chép sách vở, tính toán sổ sách rồi, vì sao còn phải học?
Lê Thanh Chấp mỉm cười: "Ta muốn đi thi khoa cử."
Kim Tiểu Thụ kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp: "Tỷ phu, huynh có thể thi đậu sao?"
Tỷ phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-khong-thanh-nam-chinh-co-dai/2119945/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.