🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khiêng?

Lê Thanh Chấp nói: "Ta có thể đi..."

"Ngươi bị thương, cứ để người ta khiêng đi." Chu quản gia khẽ ho khan một tiếng.

Lê Thanh Chấp lập tức hiểu ý Chu quản gia, lại nghĩ đến lúc huyện nha xử án, thường dân bá tánh đều phải quỳ... Hắn thoải mái nằm xuống.

Ở Đại Tề, quan viên đi trên đường cái, bá tánh gặp phải muốn làm gì thì làm, nhưng ở công đường, bá tánh vẫn phải quỳ, đương nhiên nếu có công danh thì không cần quỳ.

Mà hiện tại, hắn chỉ là một thường dân bá tánh.

Chu quản gia sai người khiêng Lê Thanh Chấp và đứa trẻ kia, đi về phía huyện nha.

Đường xá ở phủ thành không rộng, một đoàn người bọn họ đi lại vô cùng thu hút sự chú ý, tự nhiên cũng thu hút không ít người vây xem.

Mà ở phía xa xa, Kim Tiểu Diệp từ một tiệm vải đi ra.

Kim Tiểu Diệp muốn lấy năm mươi lượng bạc Lê Thanh Chấp mang về nhà làm vốn, hôm qua Lê Thanh Chấp đồng ý, hôm nay nàng liền bắt đầu làm việc.

Nàng tìm đến xưởng nhuộm, mua một ít vải chưa nhuộm màu, lại đến tiệm vải mua một ít vải tồn kho không bán được.

Loại vải này giá rẻ, giá găng tay và túi sưởi tay cũng có thể hạ xuống, cuối cùng giá bán ra, có lẽ còn rẻ hơn so với việc một số người tự mình mua vải về nhà tự làm.

Nếu đã vậy, mọi người nhất định sẽ bằng lòng mua thành phẩm trên tay nàng.

Tâm trạng Kim Tiểu Diệp rất tốt, nhưng không ngờ nàng vừa mới từ tiệm vải đi ra, đã nhìn thấy một đám người khiêng Lê Thanh Chấp đi về phía trước.

Nàng chắc chắn đó là Lê Thanh Chấp, người đàn ông gầy gò như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!

Lê Thanh Chấp còn mặc bộ quần áo mới mà nhà họ Chu tặng nữa!

Lúc Lê Thanh Chấp ra ngoài vẫn còn khỏe mạnh, sao bây giờ lại bị người ta khiêng đi?

Kim Tiểu Diệp giật mình, ôm vải vóc chạy tới: "A Thanh!"

Lê Thanh Chấp quay đầu lại, liền nhìn thấy Kim Tiểu Diệp với vẻ mặt lo lắng.

Kim Tiểu Diệp thấy Lê Thanh Chấp còn tỉnh táo, trong lòng buông lỏng được một chút: "Chàng sao vậy?"

Lê Thanh Chấp có chút bất đắc dĩ: "Tay ta bị gãy rồi."

Kim Tiểu Diệp: "..."

Tối hôm qua nàng còn lo lắng Lê Thanh Chấp ôm mình, sẽ khiến tay bị gãy, kết quả hôm nay, tay Lê Thanh Chấp đã gãy thật?

Kim Tiểu Diệp không còn tâm trí đâu mà lo chuyện làm ăn nữa, biết được Lê Thanh Chấp muốn đi huyện nha, nàng liền cõng vải vóc mới mua đi theo phía sau.

Thường dân bá tánh đều sợ hãi huyện nha, bọn họ thà đi đường vòng, cũng không muốn đi ngang qua trước huyện nha.

Kim Tiểu Diệp không đến mức như vậy, nhưng đối mặt với huyện nha, nàng vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Dù sao những vị quan lão gia kia, là người có thể quyết định sinh tử của bọn họ.

Chỉ là Lê Thanh Chấp xảy ra chuyện, nàng cắn răng đi theo bên cạnh Lê Thanh Chấp.

"Tiểu Diệp, đừng lo lắng, không sao đâu." Lê Thanh Chấp an ủi Kim Tiểu Diệp đang sợ hãi.

Kim Tiểu Diệp "Ừm" một tiếng, lúc nói chuyện giọng điệu cũng đã khác hẳn, mang theo chút nghẹn ngào: "Nhà họ Hồng kia thật không phải người tốt!"

Vừa rồi, nàng đã hiểu rõ ràng Lê Thanh Chấp rốt cuộc là bị thương như thế nào.

"Đúng vậy." Lê Thanh Chấp gật đầu khẳng định.

Ở một nơi khác, trong thôn của Triệu Lão Tam, cũng có người nhắc đến nhà họ Hồng.

Cha Triệu Mãn Thương vừa nghĩ đến việc Triệu Mãn Thương làm việc ở nhà họ Hồng một tháng có thể kiếm được năm trăm văn, liền cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Đó là năm trăm văn, năm trăm văn đấy!

Đàn ông trong thôn bọn họ đi làm thuê ở bến tàu huyện thành, một ngày cũng chỉ kiếm được năm sáu mươi văn!

Hơn nữa nhà họ Hồng còn bao ăn ở, nói cách khác nhà bọn họ bớt đi một miệng ăn, như vậy lại có thể tiết kiệm được không ít lương thực.

Lúa trên ruộng đã cao rồi, chưa đầy một tháng nữa là có thể thu hoạch, Triệu Lão Tam đi tuần tra ruộng nhà mình một vòng, đang định quay về, thì gặp cha Triệu Mãn Thương.

"Lão Tam, Tiểu Đậu nhà ngươi đâu? Ngươi sẽ không thật sự để nó đi theo cháu trai ngươi đọc sách chứ?"

"Ừm, nó đi theo cháu trai ta đọc sách rồi." Triệu Lão Tam vừa nhắc đến chuyện này là vui vẻ.

Kỳ thực đọc sách hay không cũng không quan trọng, Tiểu Đậu nhà ông ở nhà họ Lê được ăn uống rất tốt, chỉ riêng chuyện này thôi, cũng đã khiến ông rất vui rồi.

"Không phải ta nói ngươi, Triệu Lão Tam ngươi cũng quá ngu ngốc rồi! Còn đọc sách... Ta thấy cháu trai ngươi, chính là muốn tìm một đứa không công giúp nó làm việc!" Cha Triệu Mãn Thương cười lạnh một tiếng: "Tiểu Đậu nhà ngươi ở nhà người ta làm trâu làm ngựa, cuối cùng sợ là cái gì cũng không đổi được, làm như vậy có ý nghĩa gì? Ngươi xem Mãn Thương nhà ta thì khác, nó đến nhà họ Hồng làm việc, một tháng có thể kiếm được năm trăm văn!"

Cha Triệu Mãn Thương biết lúc đầu người môi giới kia nhắm trúng Tiểu Đậu, trong lòng ông ta rất khó chịu - dựa vào cái gì mà không tìm Mãn Thương nhà ông ta trước?

May mà Triệu Lão Tam ngu ngốc, không cho Tiểu Đậu đi, tự mình bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy... Nghĩ vậy, ông ta lại vui vẻ.

"Tiểu thiếu gia nhà họ Hồng kia hay đánh người..." Triệu Lão Tam nói.

"Tiểu thiếu gia kia còn chưa đến mười tuổi, cho dù có đánh người thì đã sao? Chẳng lẽ còn đánh nặng hơn ta đánh hay sao?" Bản thân cha Triệu Mãn Thương cũng hay đánh người, tự nhiên không để ý chuyện này.

 

Chuyện tiểu thiếu gia nhà họ Hồng đánh người, Triệu Lão Tam đã nói không chỉ một lần, ông ta cảm thấy Triệu Lão Tam là ghen ghét ông ta, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Nghĩ vậy, cha Triệu Mãn Thương lại nói: "Nhà họ Hồng kia ghê gớm lắm, nhà cửa rất lớn, Mãn Thương nhà ta đến nhà bọn họ, đợi rèn luyện thêm mấy năm, nói không chừng có thể làm quản sự..."

Cha Triệu Mãn Thương càng nói càng hăng say, những người trong thôn nghe được lời ông ta nói, trên mặt đều lộ vẻ hâm mộ.

Còn về phần Triệu Lão Tam... Bọn họ đều cảm thấy Triệu Lão Tam ngu ngốc.

Tuy nhiên, đúng lúc này, có người chạy về phía bên này: "Cha Mãn Thương, có người từ huyện thành đến tìm ông! Bọn họ nói Mãn Thương suýt chút nữa bị người ta đánh chết, bảo ông đến xem thử."

*Ông quan này họ Cẩu, raw ghi là Cẩu huyện lệnh, nhưng mà để thế thì giống chửi người ta quá nên Bánh dịch hẳn ra là quan huyện họ Cẩu nhé!

*Ông quan này họ Cẩu, raw ghi là Cẩu huyện lệnh, nhưng mà để thế thì giống chửi người ta quá nên Bánh dịch hẳn ra là quan huyện họ Cẩu nhé!

Cha của nguyên chủ Lê Thanh Chấp từng là một quan huyện.

Lê Thanh Chấp biết rõ cách thức xử án vụ án của một vị quan huyện, và cũng đoán được phán quyết của quan huyện trong vụ án này.

Trước đó, Lê Thanh Chấp đã tìm hiểu về vị quan huyện của huyện Sùng Thành.

Cha của nguyên chủ, Lý Triệu, là một Cử nhân, tuy có thể làm quan nhưng chỉ là một huyện lệnh của một huyện nghèo.

Huyện Sùng Thành giàu có như vậy, quan huyện nhất định phải là Tiến sĩ mới có thể đảm đương. Quan huyện hiện tại của huyện Sùng Thành là một vị đồng Tiến sĩ có chút bối cảnh, họ Cẩu.

Quan huyện họ Cẩu không có gì nổi bật ở huyện Sùng Thành.

Ông ta ôn hòa với mọi người, không bao giờ đắc tội ai, cũng kiếm chác chút ít nhưng không quá đáng.

Huyện Sùng Thành rất giàu có, người buôn bán cũng nhiều, bến tàu mỗi ngày có biết bao nhiêu thuyền bè cập bến... Tiền của quan huyện họ Cẩu, phần lớn đều lấy từ thương nhân, từ bến tàu.

Mà kỳ thực, các thương nhân rất muốn ông ta lấy tiền, cho dù ông ta không lấy, họ cũng sẽ chủ động dâng lên, dâng lên mới cảm thấy yên tâm.

Về phần xử án... Quan huyện không thể tự ý kết án tử hình, vụ án lớn đều phải đưa lên trên xét xử. Còn những vụ án nhỏ, quan huyện họ Cẩu xử lý khá công bằng.

Họ Hồng là dòng dõi thư hương, danh tiếng rất tốt trong giới nho sĩ huyện Sùng Thành, nhưng người có công danh cao nhất trong nhà cũng chỉ là Tú tài, quan huyện họ Cẩu căn bản không cần phải sợ, khi xử án cũng sẽ không thiên vị họ Hồng.

Bản thân vụ án này cũng không có gì đáng để thiên vị.

Vì vậy, nhất định phải báo quan, chỉ có làm lớn chuyện, mới không xuất hiện thêm một Triệu Mãn Thương thứ hai.

Nếu không, lỡ như nhà họ Hồng lại tìm cho tiểu thiếu gia nhà bọn họ một tiểu tư khác thì sao?

Công đường thời này kỳ thực rất nhỏ, cũng không giống như trong phim truyền hình, có một đám nha dịch đứng ngay ngắn hai bên.

Ừm, nha dịch thì có, nhưng trông họ khá lười biếng, còn có người cười nói chào hỏi Chu Tiền.

Là một thương nhân, Chu Tiền quen biết đủ loại người, từ ba giáo chín lưu.

Tuy nhiên, nha môn huyện Sùng Thành so với nha môn huyện mà cha của nguyên chủ từng làm việc đã tốt hơn rất nhiều, nha môn huyện mà cha của nguyên chủ từng làm việc trông rất tồi tàn.

Trong ký ức của nguyên chủ, đôi khi có những người dân còn đánh nhau ngay trên công đường, nguyên chủ đã từng xắn tay áo lên can ngăn, còn bị ai đó đá cho hai cái.

Thời niên thiếu, là con trai của quan huyện, tuy học hành không thành tài nhưng nguyên chủ luôn sống rất vui vẻ, lại còn kết giao rộng rãi... Đáng tiếc sau này đột nhiên gặp biến cố, cả huyện Vu bị nước lũ nhấn chìm.

Kim Tiểu Diệp không vào công đường, nhưng Chu Tiền dẫn Chu Tầm Miểu, Lê Thanh Chấp cùng Triệu Mãn Thương vào. Ngoài ra, còn có Hồng Huy, người đã đi thuyền đến huyện thành sau khi Lê Thanh Chấp rời khỏi nhà họ Hồng.

Ban đầu, Hồng Huy muốn tìm Lê Thanh Chấp để bồi thường, muốn dàn xếp chuyện này, nào ngờ cuối cùng lại bị đưa lên công đường.

Cũng bởi vậy, sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, hắn ta không thể ngờ rằng Chu Tầm Miểu lại đi báo quan.

Rõ ràng Chu Tầm Miểu không hề có chuyện gì!

Tuy rằng có một thư sinh bị thương ở cánh tay, nhưng thư sinh này hắn ta chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói đến, hiển nhiên là một kẻ bất tài vô dụng, cho dù có bị gãy tay... hắn ta bồi thường chút tiền là được rồi, cần gì phải báo quan?

Còn về phần Triệu Mãn Thương, đó là hạ nhân của nhà bọn họ!

Triệu Mãn Thương không hầu hạ tốt đệ đệ của hắn ta, bị đánh mấy cái thì đã sao? Đệ đệ của hắn ta còn là một đứa trẻ!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Hồng Huy không hề để lộ ra, thậm chí còn áy náy xin lỗi Lê Thanh Chấp.

TBC

"Chuyện này không liên quan đến Hồng huynh." Lê Thanh Chấp nở một nụ cười yếu ớt với Hồng Huy.

Hồng Huy biết diễn kịch, hắn cũng biết.

Hai người đang nói chuyện thì quan huyện họ Cẩu đến.

Quan huyện họ Cẩu là một người đàn ông trung niên béo trắng, cao nhất là một mét bảy, nhưng cân nặng ít nhất cũng phải một trăm tám mươi cân.

Vị quan huyện béo ú như vậy vừa đến, liền bắt đầu hỏi han tình hình vụ án.

Người trình bày vụ án là Chu Tầm Miểu và Chu Tiền, Lê Thanh Chấp nằm trên cáng, không cần phải làm gì.

Mà phán quyết cuối cùng của vụ án này, cũng gần giống như Lê Thanh Chấp nghĩ.

Ở Đại Tề, nạn buôn bán người rất phổ biến, rất nhiều gia đình giàu có đều mua nô bộc, nhưng mua bán là mua bán, g.i.ế.c người vẫn là phạm pháp.

Chỉ là đây dù sao cũng là xã hội phong kiến, chứ không phải xã hội pháp trị hiện đại, cho nên người có tiền cho dù đánh c.h.ế.t nô bộc trong nhà, cũng có rất nhiều cách thoát tội.

Ví dụ như gán cho nô bộc đó một tội danh, nói hắn ta ăn trộm, sau đó báo cho quan phủ một tiếng, là có thể quang minh chính đại đánh c.h.ế.t người.

Có những nô bộc bị mua về không có họ hàng thân thích, sau khi bị đánh chết, nói là bọn họ c.h.ế.t vì bệnh, cũng không có ai truy cứu.

Giống như nguyên chủ trước đây bị nhốt trong khu khai thác đá, ngày ngày kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.